Cất linh thảo đã bảo quản tốt vào túi càn khôn, Tạ Vãn U vỗ tay, đứng dậy, ra hiệu có thể tiếp tục đi.
Trên đường đi, Tạ Vãn U hỏi một số chuyện khác: "Bí cảnh này chỉ cho phép tu sĩ dưới Hóa Thần kỳ vào, cấp bậc càng cao, nghe nói sẽ bị đàn áp càng mạnh, sau khi áp chế, cảnh giới của chàng là gì?"
Phong Nhiên Trú: "Kim Đan sơ kỳ."
Thế không phải là còn kém nàng một chút sao?
Mắt Tạ Vãn U sáng lên, đang định nói vài câu để khoe khoang, bên cạnh đột nhiên lao ra một con sói xám có tu vi Nguyên Anh kỳ, Tạ Vãn U trơ mắt nhìn thấy Phong Nhiên Trú không chớp mắt, một tay ôm Tạ Chước Tinh, tay kia thuận tay bóp cổ con sói xám, sau đó đập đầu nó xuống đất.
Con sói xám không kịp kêu thảm thiết, đầu đã vỡ máu chết tươi.
Tạ Vãn U: "..."
Được rồi, Kim Đan của Phong Nhiên Trú, hình như không giống với Kim Đan của nàng…
Phong Nhiên Trú liếc nhìn Tạ Vãn U bị đả kích lớn: "Đối với những người như bọn ta, cảnh giới không đại diện cho tất cả, lúc ta không áp chế lực lượng, cho dù không dùng linh lực, ta cũng có thể giải quyết Hóa Thần kỳ bằng tay không, tiêu chuẩn đánh giá sức mạnh đã vượt xa phạm vi của tu sĩ rồi."
Vẻ mặt Tạ Vãn U trở nên phức tạp: "Vậy thì sức mạnh hiện tại của Tiểu Bạch đại khái là —-"
Phong Nhiên Trú nói ra lời kinh người: "Kim Đan đi."
Tạ Vãn U: "???"
Phong Nhiên Trú bao dung nhìn nàng: "Ta vừa mới ra đời, sức mạnh đã tương đương với Kim Đan kỳ rồi, như vậy, chắc nó cũng tương đương ta."
Tạ Vãn U hoàn toàn không nói nên lời.
Hóa ra trong ba người bọn họ, nàng là người yếu nhất…
Tạ Chước Tinh an ủi Tạ Vãn U: "Nương đừng khóc, chỉ cần nương cố gắng, một ngày nào đó sẽ đuổi kịp hồ ly thúc thúc và Tiểu Bạch!"
Tạ Vãn U: "... Nương thấy không có khả năng, vì nương đã thua ngay từ vạch xuất phát rồi."
Phong Nhiên Trú nhìn dáng vẻ mất hồn mất vía của nàng, không khỏi buồn cười, ngón tay khẽ động, lại có một loại xúc động muốn vuốt tóc nàng.
Cuối cùng, hắn chỉ đưa tay ra, kiềm chế chạm vào ngọn tóc của nàng.
Khoảnh khắc này, hình như Phong Nhiên Trú đột nhiên có chút đồng cảm, chứng nghiện mèo của Tạ Vãn U rốt cuộc là cảm giác gì.
Bởi vì... hình như hắn cũng bị nghiện người rồi.
Trong đầu Phong Nhiên Trú hiện lên những suy nghĩ đó, nhưng trên mặt lại không hề biểu lộ cái gì, vì vậy Tạ Vãn U không hề hay biết, rất nhanh lại lấy lại tinh thần, tiếp tục công việc đào cỏ của mình.
Bí cảnh cũng không phải không có chút nguy hiểm nào, nhưng có Phong Nhiên Trú ở đó, những linh thú Nguyên Anh kỳ có tính công kích đều bị hắn giải quyết, nếu có linh thú Kim Đan kỳ tấn công bọn họ, thì đều để lại cho Tạ Vãn U luyện tập.
Tạ Vãn U luyện kiếm đã lâu, nhưng vẫn chưa có cơ hội thực chiến nhiều, lần này cơ hội đến đúng lúc.
Phong Nhiên Trú biết thực chiến đối với kiếm tu quan trọng như thế nào, vì vậy hắn không can thiệp, chỉ đứng bên cạnh quan sát.
Tạ Vãn U thỉnh thoảng bị thương, nhưng không đáng ngại, kiếm pháp Huyền Thương tinh diệu vô cùng, chỉ cần tích lũy kinh nghiệm thực chiến, phối hợp với kiếm pháp, thì dưới Nguyên Anh kỳ, hầu như không gì cản nổi.
Bởi vì bọn họ đi đường tắt, cứ đi như vậy đến động Thiên Tơ nơi có Vạn Dược Linh Nhũ, là người đến đầu tiên.
Tạ Vãn U đứng ở cửa động, cảm thấy trong động có một luồng gió lạnh thổi ra, hòa lẫn với mùi hôi thối, có phần rùng rợn.
Nhìn vào bên trong, bên trong đen kịt không nhìn thấy gì, cửa động rủ xuống vô số sợi tơ trắng, đang theo gió đung đưa, đúng với cái tên "động Thiên Tơ."
Tạ Vãn U quan sát sợi tơ trắng một lúc, lấy kim bạc ra chọn một sợi: "Là tơ nhện, còn là tơ nhện có độc."
Rõ ràng trong động có nhện độc, để đảm bảo an toàn, trước khi vào động, Tạ Vãn U uống một viên thuốc giải độc, định hỏi Phong Nhiên Trú có muốn không, nhưng nhớ ra trong người hắn có dòng máu Kỳ Lân, đành lặng lẽ thu tay lại, tự mình ném thêm một viên thuốc giải độc vào miệng.
Hai cha con này đều là hỗn huyết nghịch thiên, có thể đánh và chống trả, nàng vẫn nên lo cho bản thân mình trước đã.
Phong Nhiên Trú phát hiện ra hành động nhỏ của Tạ Vãn U: "..."
Cuối cùng lưới nhện có độc ở cửa động bị Phong Nhiên Trú đốt cháy, Tạ Vãn U châm đuốc, cùng hắn tiến vào động.
Vừa vào động, Phong Nhiên Trú đã nhận ra điều gì đó, nhíu mày, trầm giọng nói: "Trong động có trận pháp, sẽ khiến người ta mất phương hướng, đi theo ta."
Tạ Vãn U không biết gì về trận pháp, nghe vậy gật đầu, đưa tay nắm lấy hai ngón tay của hắn, chỉ lo đi theo hắn.
"Đi theo vị trí Thiên Cơ, đừng đi theo vị trí Huyền Vũ.” Phong Nhiên Trú nắm ngược lại tay nàng, kéo nàng trở lại, hình như phát hiện ra nàng giống như một người mới không biết gì về trận pháp, liền hỏi: "Trước đây ở Huyền Thương Kiếm Tông, nàng không học trận pháp sao?"
Nói đến chuyện này, Tạ Vãn U có chút xấu hổ: "Lúc đó không nghe giảng bài cẩn thận, nên..."
Phong Nhiên Trú nheo mắt lại có vẻ không tin: "Hóa ra nàng cũng có lúc làm học sinh hư."
Tạ Vãn U nửa thật nửa giả nói: "Bản tính ta vốn xấu, sau này mới sửa đổi..."
Phong Nhiên Trú nghiêng đầu liếc nhìn nàng: "Bây giờ cũng không tốt hơn là bao."
Tạ Vãn U có chút không phục, vì phải chú ý đến con đường dưới chân, nên không kịp trả lời.
Rất nhanh, Tạ Vãn U hiểu tại sao Phong Nhiên Trú lại nói hang động rất dễ bị lạc, con đường trong hang động vốn đã quanh co khúc khuỷu, cộng thêm việc đi ra từ một cửa động, sẽ có năm sáu ngã rẽ, thật sự khiến người ta không phân biệt được đâu là con đường chính xác.
Địa hình như vậy, kết hợp với trận pháp mê cung, quả thực có lợi thế trời sinh.
Ngay cả Phong Nhiên Trú, sau khi dẫn Tạ Vãn U đi một đoạn đường, cũng phải dừng lại để sờ soạng địa thế, sau đó phán đoán một hồi, mới tiếp tục đi về phía trước.