Tạ Vãn U vùi mặt vào cổ áo choàng, nghe vậy hơi ngạc nhiên quay sang liếc hắn ta một cái, nhị sư huynh luôn tỏ ra lạnh nhạt với nguyên chủ, đây là mặt trời mọc đằng tây sao, vậy mà còn hỏi nàng lạnh không?
Tạ Vãn U vội vàng lắc đầu: "Không sao, không lạnh."
Dung Tri Vi nghe thấy tiếng động phía sau, quay đầu lại nhìn, phát hiện mu bàn tay của Tạ Vãn U đã lạnh đến tím tái, không khỏi nhíu mày, lập tức lấy ra một chiếc áo choàng từ túi càn khôn của mình, sau đó hơi do dự đưa cho nàng: "Muội vừa mới giải độc nhện, quả thực sẽ dễ bị lạnh hơn, nếu không chê thì mặc áo choàng của sư tỷ trước đi."
Vừa nói ra, Dung Tri Vi đã có chút hối hận.
Vốn dĩ tiểu sư muội không thích nàng ấy, sao có thể mặc quần áo của nàng ấy…
Dung Tri Vi vừa nghĩ như vậy, thì nghe Tạ Vãn U hơi dè dặt nói: "Vậy... vậy thì cảm ơn sư tỷ."
Dù sao thì không giữ ấm tốt, nàng thực sự có thể ngã bệnh tại chỗ.
So với sĩ diện, thì rõ ràng sức khỏe quan trọng hơn.
Tạ Vãn U nhận lấy áo choàng từ tay Dung Tri Vi đang ngẩn người, choàng vào người, quả nhiên cảm thấy ấm áp hơn nhiều.
Dung Tri Vi thấy tiểu sư muội không từ chối áo choàng của mình, vừa kinh ngạc vừa vui mừng trong lòng.
Dù sao cũng là sư tỷ muội đồng môn, nàng ấy cũng không muốn bị tiểu sư muội ghét mãi, Tạ Vãn U nhận áo choàng, đối với nàng ấy mà nói, không khác gì một tín hiệu có thể hàn gắn vết rạn nứt.
Dung Tri Vi không nhịn được, thử nói chuyện với Tạ Vãn U: "... Đúng rồi, sư muội, Tiểu Bạch là linh thú gì vậy?"
"Tiểu Bạch à," Tạ Vãn U giơ tay lên, để lộ vật nhỏ đang nằm gọn trong lòng, thân thế của nó thực sự không dễ nói ra, nàng liền xoa xoa đầu nhỏ của nó, trả lời ngắn gọn: "Là một con mèo hệ hỏa... ta không tiện mô tả lắm."
Thật ra Dung Tri Vi cũng không muốn biết câu trả lời chính xác, chỉ muốn lấy Tiểu Bạch ra làm chủ đề để nói chuyện với Tạ Vãn U, cho nên không hỏi tiếp mà đổi câu hỏi khác: "Tiểu Bạch có tên không?"
Tạ Vãn U gật đầu, cười tươi nói: "Có, tên là Tạ Chước Tinh."
"Tên hay lắm," Dung Tri Vi giãn mày đang nhíu, khen ngợi: "Rất hợp với nó."
"Đúng không, một đêm nọ ta nhìn thấy sao trên trời, bỗng nhiên nghĩ ra." Tạ Vãn U cười híp mắt, nụ cười này không còn u ám và tính toán, chỉ có niềm vui thuần túy, khiến cho Yến Minh Thù cũng không tự chủ được mà thả lỏng gương mặt căng thẳng.
Ngay sau đó, Yến Minh Thù như nghĩ tới điều gì, lo lắng dặn dò: "Sư tôn mắc chứng dị ứng, chạm vào lông động vật là sẽ phát bệnh, ngày thường cũng rất không thích mèo hay những loài vật có lông, lát nữa bái kiến sư tôn thì nhớ đừng mang Tiểu Bạch vào cùng, nếu không..."
Tạ Vãn U cũng nhớ ra chuyện này, vội vàng gật đầu.
Độ Huyền Kiếm Tôn ghét mọi loài vật có lông, còn bị dị ứng với lông, cho nên toàn bộ Huyền Thương Kiếm Tông không được phép xuất hiện linh thú có lông, nếu để Độ Huyền Kiếm Tôn phát hiện ra Tiểu Bạch thì hậu quả có thể tưởng tượng được.
Đi một mạch, không khí vẫn còn hài hòa, nhưng Tạ Vãn U đi một lúc thì cảm thấy hơi không đúng.
Hướng này... sao lại giống như đang đi về phía tông từ vậy?
Trong tông từ ngoài việc thờ bài vị đời trước Huyền Thương Kiếm Tông thì còn lưu giữ đèn hồn của toàn bộ đệ tử Huyền Thương.
Ngày mỗi đệ tử bái nhập Huyền Thương Kiếm Tông đều sẽ đến tông từ thắp đèn hồn của mình, đèn hồn này liên kết với hồn phách của họ, nếu thân chết hồn vong thì đèn hồn cũng sẽ tắt theo, Huyền Thương Kiếm Tông chính là dùng đèn hồn để xác nhận đệ tử có tử vong hay không, cũng như là...
Có bị đoạt xá hay không...
Trái tim Tạ Vãn U trở nên lạnh giá.
Tại sao Độ Huyền Kiếm Tôn lại đột nhiên bảo nàng đi tông từ, chẳng lẽ đèn hồn của nguyên chủ có vấn đề gì sao?
Càng nghĩ càng thấy có khả năng, dù sao thì theo lẽ thường mà nói, nguyên chủ chết rồi, nàng xuyên vào thân xác của nguyên chủ, chiếm đoạt thân thể của nguyên chủ, thì đèn hồn của nguyên chủ cũng phải tắt theo.
Nếu đèn hồn của nguyên chủ tắt rồi mà "Tạ Vãn U" vẫn còn sống - chẳng phải là viết rõ ràng mấy chữ "ta là tà ma đoạt xá" lên mặt nàng sao!
"..." Tạ Vãn U khựng bước, nhìn tông từ ngày càng gần trước mắt, có loại xúc động muốn bỏ trốn.
Dung Tri Vi thấy nàng khựng lại, tưởng nàng vẫn còn căng thẳng vì sắp gặp Độ Huyền Kiếm Tôn, liền an ủi: "Sư tôn nghe nói muội về, trong lòng cũng vui lắm, không cần quá căng thẳng đâu."
Tạ Vãn U cười khổ, nàng không phải căng thẳng, nàng là sợ.
Thanh kiếm của Độ Huyền Kiếm Tôn sắc bén như thế, một nhát kiếm là có thể chém nàng thành hai nửa...
Đến cửa tông từ, Tạ Vãn U đã vô cùng chột dạ, do dự hồi lâu, nàng vẫn cẩn thận đi vào.
Bây giờ chạy trốn thì lại càng chột dạ hơn, chỉ có thể đi một bước xem một bước.
Tạm thời giấu Tiểu Bạch sau cửa, dặn nó ở đây chờ mình ra ngoài, Tạ Vãn U mới đứng dậy.
Dung Tri Vi đi bên cạnh nàng, nhỏ giọng nhắc nhở: "Dùng nhiều lần thuật Thanh Tẩy một chút, đừng để sư tôn hít phải lông tơ."
Tạ Vãn U gật đầu, cẩn thận phủi sạch lông tơ dính trên người mình.
Tông từ này, nguyên chủ chỉ đến một lần khi vừa mới bái nhập Huyền Thương Kiếm Tông, là để thắp đèn hồn, lúc đó nguyên chủ vui mừng khôn xiết, không để ý nhìn xung quanh, cho nên ký ức về tông từ cũng khá mơ hồ.
Lần này Tạ Vãn U mới nhìn kỹ, vừa vào cửa đã thấy một đại điện rộng lớn nguy nga, gạch lát nền và cột trụ đều được làm bằng một loại lưu ly huyền tinh, cho nên nhìn cả đại điện đều vô cùng thanh thoát sáng sủa, đi trên mặt đất như đạp sóng biếc trên mặt nước, vì chất liệu lưu ly huyền tinh không hoàn toàn nhẵn nhụi cho nên bóng người phản chiếu trên mặt đất có hơi mờ ảo.