Phía trên đại điện thờ bài vị của người sáng lập Huyền Thương Kiếm Tông - Huyền Thiên Lão Tổ.
Nghe nói Huyền Thiên Lão Tổ đã phi thăng thành tiên từ mấy trăm năm trước, đặt chân vào tiên giới, hậu bối liền thờ bài vị của tổ sư gia ở đây, mỗi người vào tông từ đều phải bái lạy.
Tuy Tạ Vãn U đã bị đuổi khỏi Huyền Thương Kiếm Tông nhưng đèn hồn vẫn đặt trong tông từ, nói cho cùng thì vẫn chưa bị đuổi khỏi Huyền Thương Kiếm Tông hoàn toàn, cho nên vẫn phải bái tổ sư gia.
Tạ Vãn U lấy ba nén hương, thắp rồi quỳ xuống bồ đoàn bái lạy ba lần, sau đó đứng dậy, cắm hương vào lư hương trước bài vị.
Nhưng Tạ Vãn U không ngờ , vừa cắm hương xong, ba nén hương đó đột nhiên vang lên tiếng "phụt", cả nén hương đều bắt đầu cháy nhanh, nhả khói càng nhanh hơn.
Tạ Vãn U: "?"
Tổ sư gia là ý gì? Chê nàng là linh hồn nơi khác đến nên muốn đốt nhanh cho xong?
Tạ Vãn U sững sờ quay đầu nhìn Dung Tri Vi và Yến Minh Thù.
Cả hai hình như cũng bị sốc, sau khi định thần lại, phức tạp nói: "Không sao đâu, đây là tổ sư gia thích muội nên mới dùng hương nhanh hơn thôi..."
Tạ Vãn U: "..."
Nàng không biết nói gì nữa.
Bởi vì lần trước nguyên chủ đến đây, hình như không được đối xử như vậy.
Lui về phía sau một bước, Tạ Vãn U quỳ xuống bồ đoàn lần nữa, lại bái lạy, như vậy mới coi như hoàn thành lễ nghi.
Nàng đứng dậy, nhận thấy bên dưới linh vị của tổ sư gia còn có những linh vị khác được thờ phụng.
Chữ trên linh vị là chữ phức tạp giống như chữ triện, nàng không nhận ra, chỉ có thể đoán mò chữ "Ngũ đệ tử" ở bên dưới.
Tạ Vãn U nhớ ra, lúc trước tổ sư gia tổng cộng thu nhận sáu đệ tử, Độ Huyền Kiếm Tôn là tiểu đệ tử nhất của tổ sư gia, còn vị Ngũ sư bá này thì đã không may qua đời từ nhiều năm trước, nên bài vị của ông ấy cũng được đặt trong tông tự để thờ phụng.
Vì toàn bộ Huyền Thương Kiếm Tông đều rất kín tiếng về chuyện năm xưa, nên Tạ Vãn U không biết rõ nguyên nhân Ngũ sư bá qua đời, nàng chỉ hơi liếc nhìn một chút, rồi không nhìn nữa.
Bỗng nhiên, một tiếng ‘cạch’ vang lên, có thứ gì đó rơi xuống từ trên đài, Tạ Vãn U kinh ngạc quay đầu lại, thì thấy thứ rơi xuống không phải thứ gì khác mà chính là bài vị của Ngũ sư bá.
Chuyện gì thế này, vừa nãy bài vị này không phải vẫn được đặt rất vững sao?
Tạ Vãn U do dự một chút, nhặt bài vị lên, lau sạch, cung kính đặt lại lên bàn: "Ngũ sư bá, người hãy yên nghỉ đi."
"..."
Sắp xếp ổn thỏa bài vị của Ngũ sư bá, Tạ Vãn U mới đi về phía sau đại điện.
May là bài vị của Ngũ sư bá không rơi xuống lần nữa, Tạ Vãn U thở phào nhẹ nhõm.
Phía sau đại điện là nơi đặt đèn hồn của các đệ tử Huyền Thương, hàng nghìn chiếc đèn hồn tỏa ra ánh sáng màu xanh băng được sắp xếp trên các hốc tường cao bằng huyền tinh, khiến toàn bộ hậu điện sáng rực.
Độ Huyền Kiếm Tôn đứng giữa ngọn đèn, dung nhan tuấn mỹ thoát tục được ánh sáng phản chiếu càng thêm lạnh lùng, y khoan tay đứng đó, mái tóc đen chỉ đơn giản được búi lên bằng trâm ngọc, đôi lông mày như tuyết sương chưa tan, giống như một bức tượng điêu khắc bằng ngọc, đôi mắt lạnh lùng khi chạm đến nàng mới có chút gợn sóng.
Trái tim Tạ Vãn U đập thình thịch, da đầu tê dại bước tới gần, dừng lại cách y khoảng hai mét, há miệng nhưng không biết nên gọi y thế nào.
Nàng đã bị đuổi ra khỏi sư môn thì không nên gọi là sư tôn nữa, Tạ Vãn U suy nghĩ một chút, rồi nói: "Tôn giả gọi ta đến đây, có chuyện gì không?"
Một cách xưng hô khiến sắc mặt Dung Độ lập tức lạnh đi, thấy tiểu đệ tử phản nghịch bỏ đi trở nên gầy gò đến vậy, y lại cố nhịn xuống, nhắm mắt lại, đi thẳng vào vấn đề: "Đi tìm đèn hồn của ngươi đến đây."
Tạ Vãn U sửng sốt, vô thức nhìn về phía hàng nghìn ngọn đèn hồn xung quanh.
Chỉ người thắp đèn hồn mới có thể cảm ứng được đèn hồn của mình.
Quả nhiên Độ Huyền Kiếm Tôn đã nghi ngờ nàng.
Tạ Vãn U toát mồ hôi tay.
Xong rồi, nàng không phải là nguyên chủ, ngọn đèn hồn này, nàng sợ là không tìm ra được…
Tạ Vãn U cảm thấy vô cùng nguy cấp.
Nếu không tìm ra đèn hồn, e là nàng sẽ xong đời…
Nhưng nàng thực sự không phải là nguyên chủ, phải làm sao mới tìm được đèn hồn của nguyên chủ đây?
Trái tim Tạ Vãn U đập mạnh như đánh trống, nhưng trên mặt lại không biểu lộ ra.
Một khi bị Độ Huyền Kiếm Tôn phát hiện ra sự hoảng loạn của nàng, thì nàng càng không còn cơ hội lật ngược tình thế nữa.
Tạ Vãn U hít sâu một hơi, cố tỏ ra bình tĩnh quay người, cố gắng nhớ lại phương pháp cảm ứng đèn hồn, sau đó nhắm mắt cảm ứng.
Đèn hồn của nguyên chủ không có bất kỳ đánh dấu nào, chỉ dựa vào mò mẫm, tuyệt đối không thể nào mò đúng trong số hàng nghìn ngọn đèn hồn được.
Chỉ còn cách đánh cược một phen.
Tạ Vãn U thầm cầu nguyện vài giây, sau đó sử dụng phương pháp triệu hồi đèn hồn trong trí nhớ, triệu hồi đèn hồn của nguyên chủ.
Trong quá trình này, ánh mắt lạnh lùng như sương tuyết của Dung Độ không rời khỏi người nàng.
Đèn hồn mãi không có phản hồi, trán Tạ Vãn U ẩn ẩn có mồ hôi.
Theo thời gian trôi qua, Dung Tri Vi và Yến Minh Thù đợi ở bên cạnh cũng phát hiện ra sự bất thường, kinh ngạc nhìn về phía Tạ Vãn U, trên mặt lộ ra vẻ khác thường.
Dung Độ nheo mắt lại, sự nghi ngờ trong lòng càng lúc càng dày đặc.
Y để tiểu đệ tử vừa mới trở về đi tìm đèn hồn, tự nhiên không phải là nhất thời hứng khởi của y.
Mà là vì vài tháng trước, khi y ở tông từ, đã từng tận mắt nhìn thấy đèn hồn của tiểu đệ tử tắt ngấm.
Nhưng chỉ trong vài hơi thở, đèn hồn của tiểu đệ tử lại lần nữa thắp sáng, thậm chí lửa hồn còn sáng hơn trước.