Vì sao?
Là vì sư tôn mới của Tạ Vãn U không giống y, không hung dữ sao?
Rõ ràng với địa vị và uy quyền của y trong giới kiếm đạo, người mà Tạ Vãn U nên chọn nhất, phải là y mới đúng.
Dung Độ im lặng khá lâu, lâu đến mức Huyền Hành Tử bắt đầu nhìn y liên tục, thấy y nhíu mày suy nghĩ mà không tìm ra đáp án, Huyền Hành Tử bất đắc dĩ cắt ngang dòng suy nghĩ của y: "Thôi bỏ đi, đừng nói chuyện này nữa, về sau đệ đối xử với Vãn U dịu dàng hơn một chút là được rồi... Ta còn chuyện khác muốn hỏi đệ."
Lúc này Dung Độ mới hoàn hồn, dùng ánh mắt hỏi thăm.
Huyền Hành Tử ngạc nhiên nói: "Đệ thực sự chưa từng dạy riêng trận pháp cho Vãn U sao?"
Dung Độ sững người: "Không hề."
"Thế thì lạ quá.” Huyền Hành Tử vuốt chòm râu bạc trắng: "Tốc độ tiến bộ của Vãn U đúng là quá nhanh, nếu thực sự không có ai dạy riêng thì nàng nhất định là thiên tài về trận pháp."
Trên đường trở về ngọn núi nơi mình ở, trong đầu Dung Độ toàn vang vọng những lời vừa rồi của Huyền Hành Tử.
Tiến bộ quá nhanh... Nếu không có ai dạy... Nhất định là thiên tài về trận pháp…
Dung Độ nhíu mày trầm ngâm.
Y rất rõ, tiểu đồ đệ của mình chẳng có chút thiên phú nào về trận pháp, vậy tại sao nàng lại có thể tiến bộ nhanh đến thế?
Là do học hành chăm chỉ... Hay là có người chỉ điểm sau lưng?
Trên người Tạ Vãn U có quá nhiều bí ẩn, Dung Độ nhất thời không thể nào sắp xếp đầu mối, vừa mới đặt chân đến bên ngoài đại điện, thì có một đệ tử ngự kiếm bay tới, vội vàng đưa cho y một lá thư, chỉ kịp nói một câu: "Sư thúc Độ Huyền, thư của người!"
Một câu không đầu không đuôi, thậm chí người đưa thư là ai cũng không nói.
Dung Độ cau mày, nhận lấy lá thư, vừa mở một góc, liền nhìn thấy hai chữ "Bích Tiêu".
Mí mắt y hơi giật giật, có một linh cảm chẳng lành.
Có lẽ là do Tạ Vãn U nhắc đi nhắc lại với y tông môn hiện tại nàng gia nhập là Bích Tiêu Đan Tông, dẫn đến khi Dung Độ nhìn thấy hai chữ này, giống như bị kim đâm mạnh vào tim.
Có phải là sự trùng hợp không?
Gần đây giới tu chân không xảy ra chuyện gì lớn, Bích Tiêu Đan Tông sao lại đột nhiên gửi thư đến?
Dung Độ vô thức cau mày, quỷ thần sai khiến lại hiện ra một suy đoán khác.
Hay là... sự việc đúng như Tạ Vãn U nói, nàng đích thực là tiểu đồ đệ "Tạ Vãn" của tông chủ Bích Tiêu?
Dung Độ rất nhanh phủ định suy nghĩ này.
Lúc đó sự việc xảy ra đột ngột, Dung Tri Vi và Yến Minh Thù đưa Tạ Vãn U rời khỏi bí cảnh Nguyên Không rất nhanh, giữa đường cũng không gặp bất kỳ người nào, Bích Tiêu Đan Tông không có lý do gì biết được tung tích của Tạ Vãn U.
Tất nhiên Tạ Vãn U cũng có thể liên lạc với tông chủ Bích Tiêu thông qua phù truyền tin, nhưng bản thân Tạ Vãn U cũng đã nói, túi đựng đồ của nàng đã để lại bí cảnh Nguyên Không, mà phù truyền tin hẳn cũng ở trong túi đựng đồ.
... Nếu không thì khi y đưa ra yêu cầu nàng chứng minh mình là đệ tử Bích Tiêu, nàng đã không thể đưa ra được một bằng chứng nào.
Nếu không thì nàng có thể lấy phù truyền tin ra, để y trực tiếp nói chuyện với tông chủ Bích Tiêu.
Giữa hai chuyện này nảy sinh ra một nghịch lý.
Nếu Tạ Vãn U có thể liên lạc với Bích Tiêu Đan Tông, vậy thì tại sao nàng không để y nói chuyện với Thẩm tông chủ?
Nếu Tạ Vãn U không liên lạc được với Bích Tiêu Đan Tông, vậy thì Bích Tiêu Đan Tông đã biết được tung tích của Tạ Vãn U bằng cách nào?
Dung Độ không hiểu nổi.
Y lạnh lùng nhìn chằm chằm vào bức thư trên tay, trong đầu suy nghĩ cuộn trào, hồi lâu không nhúc nhích.
Đệ tử Huyền Thương đưa thư thấy y mãi không xem thư, vẻ mặt còn có chút do dự, hình như rất khó đưa ra quyết định, không khỏi nghi ngờ lên tiếng: "Sư thúc Độ Huyền?"
Lúc này Dung Độ mới hoàn hồn, cụp mắt xuống nhẹ nhàng ừ một tiếng: "Lát nữa ta xem, ngươi về trước đi."
Y vẫn chưa quyết định được có nên xem bức thư này hay không.
Nó giống như một chiếc hộp chứa đầy sự không chắc chắn, y khó có thể lường trước được khi mở nó ra sẽ gây ra hậu quả gì.
Có thể chỉ là một bức thư qua lại bình thường giữa hai tông.
Cũng có thể là tông chủ Bích Tiêu gửi thư riêng cho y để nói muốn đưa Tạ Vãn U đi.
Nó ẩn chứa vô số điều chưa biết.
Vậy mà Dung Độ lại bắt đầu sợ hãi những điều chưa biết này.
Nếu là trường hợp sau, vậy thì y phải đối phó thế nào?
Y... tuyệt đối không thể để bất kỳ ai đưa Tạ Vãn U đi.
Đã sai một lần rồi, còn muốn sai thêm lần nữa sao?
Sau khi mặc kệ để Ngụy Mãn Châu đưa Tạ Vãn U đi, những chuyện mà Tạ Vãn U gặp phải, chẳng đủ để khiến y tỉnh ngộ sao?
Hình như trong đầu có một giọng nói đang đáp lại y: Đúng vậy, giữ nàng ở lại Huyền Thương Kiếm Tông, đây mới là sự sắp xếp tốt nhất.
Nàng chưa đủ lông đủ cánh, lại mang Băng linh căn, giống như một chú cừu non mang theo bảo vật khổng lồ, bây giờ giới tu chân sói lang đầy đường, cứ mặc kệ để nàng rời khỏi sự che chở của Huyền Thương Kiếm Tông, nàng sẽ chết mất.
Luyện đan thì có ích gì, nếu nàng gặp phải kẻ mạnh tuyệt đối, nàng sẽ có sức chống trả không, có thể bảo vệ được bản thân không?
Giọng nói đó tiếp tục dụ dỗ: Cứ vứt bức thư đó đi, cứ coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Huyền Thương Kiếm Tông có kết giới, cho dù Bích Tiêu Đan Tông có tới đòi lại tiểu đồ đệ của ngươi thì bọn họ cũng không vào được. Đợi Tạ Vãn U tu luyện thành tài, có khả năng đối phó với mọi ác ý, rồi hãy thả nàng ra cũng không muộn.
Ngươi làm đúng, ngươi chỉ không muốn bi kịch lặp lại, ngươi hoàn toàn là vì tiểu đồ đệ.