Bây giờ nàng còn trẻ, khó tránh khỏi sẽ trách ngươi, nhưng như vậy thì sao chứ? Đợi nàng đại đạo viên mãn, nàng nhất định sẽ hiểu được nỗi khổ tâm của ngươi.
Chẳng lẽ tông chủ Bích Tiêu không biết Tạ Vãn U mang Băng linh căn sao, ông tachỉ muốn nhận một đồ đệ thiên tài, mà không nghĩ đến sự an nguy của Tạ Vãn U, ông ta thật quá ích kỷ.
Ngươi làm đúng... ngươi mới là người suy nghĩ cho Tạ Vãn U... cứ làm vậy đi..
.
Theo từng lời nói đó liên tục xuất hiện, Dung Độ mím môi, mí mắt cũng ửng đỏ bất thường.
Y nhìn chằm chằm vào bức thư trong tay.
Có nên vứt nó đi, coi như không có chuyện gì xảy ra không?
Nếu tông chủ Bích Tiêu thật sự thương yêu tiểu đồ đệ, nhất định cũng sẽ hiểu cho y.
Dung Độ nghĩ như vậy, chợt nghe thấy đệ tử Huyền Thương kia khó xử đáp: "Không được đâu sư thúc, đệ tử Bích Tiêu kia vẫn đang dưới chân núi chờ sư thúc hồi âm, hình như chuyện này khá gấp..."
Sắc mặt Dung Độ không tránh khỏi trở nên khó coi hơn.
Chuyện gì mà lại gấp gáp đến vậy?
Có lẽ y đã nghĩ sai, Bích Tiêu Đan Tông chỉ là phát hiện ra điều bất thường nào đó trong giới tu chân, mới truyền tin cho y.
Mở ra xem, hay là vứt đi?
Dung Độ nhắm mắt lại, cố đè nén những ác niệm sinh ra trong lòng, lúc mở mắt ra, y đưa bức thư cho đệ tử Huyền Thương kia, lạnh lùng nói: "Ngươi xem giúp ta."
"Hả?" Đệ tử Huyền Thương kia hơi khó hiểu, nhưng vẫn thành thật đưa tay về phía bức thư trong tay y.
Nhưng khi hắn ta chạm vào bức thư đó, đột nhiên sư thúc Độ Huyền của hắn ta hối hận, nhanh chóng rụt tay lại.
Đệ tử Huyền Thương: "???"
Hơi thở của Dung Độ hơi gấp gáp, trên trán cũng nổi lên một tia gân xanh, miễn cưỡng nói một câu "Trước tiên ngươi cứ mời đệ tử Bích Tiêu kia lên núi, ta cần một chút thời gian để hồi âm", rồi vội vàng mang theo thư vào đại điện.
"Ầm" một tiếng, cánh cửa đại điện đột nhiên đóng lại trước mặt đệ tử Huyền Thương không hiểu chuyện gì.
Đệ tử đó vừa khó hiểu vừa có chút lo lắng.
Vừa rồi sắc mặt của sư thúc có chút không ổn, không phải là bệnh dị ứng tái phát chứ…
Hắn ta hơi chột dạ.
Bởi vì trước khi tới, thực ra hắn ta đã lén vuốt ve con linh thú nhỏ mà Tạ Vãn U nuôi.
Không có cách nào, thật sự là quá dễ thương, còn làm nũng với hắn ta nữa.
Một kiếm tu như hắn ta chưa từng tiếp xúc gần với linh thú nhỏ như vậy, hoàn toàn không nhịn được.
Nhưng hắn ta rõ ràng đã dùng thuật Thanh Tẩy để làm sạch toàn thân, sao lại có thể khiến sư thúc phát bệnh chứ?
Trước đây khi sư thúc Độ Huyền phát bệnh, đều là sư bá Huyền Minh chữa khỏi, trong lòng hắn ta thực sự có chút lo lắng, dứt khoát đến trước Minh Tâm Phong nơi sư bá Huyền Minh đang ở, định đi mời sư bá Huyền Minh qua xem.
Vừa đáp xuống Minh Tâm Phong, hắn ta tình cờ gặp được Nhị đệ tử của sư bá Huyền Minh, Hướng Quân Trạch.
Thấy xung quanh không có người khác, hắn tavội vàng tiến lên: "Hướng sư đệ, sư bá Huyền Minh có ở không?"
Hướng Quân Trạch đang phơi một số dược liệu, thấy hắn ta vội vàng như vậy, cũng lộ ra vẻ căng thẳng: "Sao vậy Giang sư huynh, sư thúc Độ Huyền lại phát bệnh dị ứng rồi sao?"
Giang Sơ Khải: "Không biết, nhưng có vẻ khá nghiêm trọng, sư bá Huyền Minh..."
"Sư tôn đã đi ra ngoài, không biết khi nào mới về." Hướng Quân Trạch lau tay, nhanh chóng bước ra khỏi giá thuốc, tốc độ nói rất nhanh: "Hay là để ta qua xem trước đi, trước đây ta từng cùng sư tôn chữa bệnh dị ứng cho sư thúc Độ Huyền, trên người còn có thuốc."
Giang Sơ Khải lập tức gật đầu: "Vậy ngươi qua trước đi, ta sẽ đi tìm sư bá Huyền Minh!"
Hướng Quân Trạch đáp một tiếng, Giang Sơ Khải lập tức quay người lại, định ngự kiếm rời đi.
Đúng lúc này, một bàn tay vỗ lên vai trái của hắn ta: "Đúng rồi, Giang sư huynh, ta còn có chuyện muốn nói với ngươi."
Giang Sơ Khải nghi ngờ quay đầu lại, thấy Hướng sư đệ cười toe toét với hắn.
….
Dung Độ lảo đảo bước vào cửa, nắm chặt lá thư, gần như loạng choạng quỳ xuống bồ đoàn.
Y biết mình đang không ổn, cố ép bản thân tĩnh tọa, cố vận dụng tâm pháp Huyền Thương để chống lại ác ý tỏa ra từ sâu thẳm trong tâm hồn.
Nhưng giống như nhiều lần trước, ảo giác ập đến, nắm lấy tâm trí y, kéo y rơi xuống không ngừng.
Y thấy mình đang nằm trên mép vực thẳm sâu hun hút, tay nắm chặt một cổ tay trắng bệch, mùi hôi thối nồng nặc thổi qua má y, y nghe thấy tiếng gầm gừ của ma thú từ dưới vực thẳm vọng lên.
Y biết, nếu để mặc người đó rơi xuống vực thẳm, vô số ma thú bên dưới chắc chắn sẽ xé xác người đó ngay lập tức.
Y tuyệt đối không thể buông tay... tuyệt đối không thể...
Nhưng dù y cố gắng níu giữ đến đâu, y vẫn chỉ có thể trơ mắt nhìn kết cục đã định sẵn, một lần nữa diễn ra trước mắt.
Chủ nhân của bàn tay đang dần trượt khỏi, y dốc hết sức cũng không thể nắm chặt lấy người đó.
Tảng đá bên dưới không ngừng rung chuyển, như thể sẽ vỡ vụn vào giây phút tiếp theo, kéo cả hai người họ rơi xuống.
Người đó liền cười nói: "Buông tay đi."
Y không buông.
Người đó liền giơ bàn tay nhuốm đầy máu còn lại, bẻ từng ngón tay y đang nắm lấy cổ tay mình.
Cảnh tượng này thật sự quá quen thuộc.
Trong cơn hoảng hốt, y thấy mình cũng từng nắm chặt tay Tạ Vãn U, muốn kéo nàng trở về tông môn.
Tạ Vãn U cũng bẻ từng ngón tay của y ra, kiên quyết và dứt khoát rời đi theo Ngụy Mãn Châu
Tại sao không giữ nàng lại?
Rõ ràng là có thể giữ lại mà.
Một giọt mồ hôi lăn dài trên khuôn mặt tái nhợt của Dung Độ, hình như vẻ mặt của y có chút hoang mang.
Tại sao y biết rõ Úc Mãn Châu không có ý tốt, nhưng vẫn cố chấp đoạn tuyệt quan hệ sư đồ với Tạ Vãn U?