Nếu thực sự có người như vậy, vậy thì người đó là ai?
…
Vài ngày sau, Tạ Vãn U sống khá nhàn nhã, ngoài việc lên lớp và luyện kiếm, chính là ổn định tình hình của Độ Huyền Kiếm Tôn, hoặc là dẫn Tiểu Bạch đi khắp nơi, cố gắng tình cờ gặp được kẻ khả nghi kia.
Không biết có phải vì vừa làm chuyện xấu nên kẻ đó chột dạ trốn đi hay không, Tạ Vãn U đi nhiều nơi, vẫn không tìm được kẻ đó.
Đáng nói đến là, trong thời gian này vị Đại sư bá Huyền Cực Chân Nhân bế quan lâu ngày đột nhiên xuất quan, khi biết được tình hình của Lục sư đệ của mình, ông liền muốn xuống núi tìm thuốc cho y.
Tạ Vãn U đưa cho Đại sư bá danh sách các loại dược liệu mà Thẩm tông chủ liệt kê, nhưng tuy tu vi của Đại sư bá cao thâm, nhưng lại có điểm chung với Phong Nhiên Trú, đó là đều không nhận biết về dược liệu... Vì thế, Nhị sư bá Huyền Minh Đạo Nhân khá thông hiểu về y thuật liền cùng ông xuống núi, đi cùng nhau.
Tạ Vãn U thực ra rất lo lắng kẻ đó sẽ nhân cơ hội này ra tay với Dung Độ, nhưng Dung Độ cũng không ngốc, sau khi được Tạ Vãn U nhắc nhở, y dứt khoát tuyên bố bế quan, ngoài ba đồ đệ và các sư huynh ra, không gặp bất kỳ ai.
Mọi chuyện đều đang đi đúng hướng, Tạ Vãn U cũng thở phào nhẹ nhõm.
Người duy nhất có chút kỳ lạ, chính là Phong Nhiên Trú.
Dạo gần đây hình như hắn cũng bắt đầu bận rộn, mỗi ngày chỉ có một khoảng thời gian ngắn liên lạc với Tạ Vãn U, hơn nữa, Tạ Vãn U phát hiện ra bối cảnh bên kia của hắn không còn là Ma cung nữa, mà cố định trong một hang động rất kỳ lạ.
Tạ Vãn U rất thắc mắc: "Chàng đang làm gì vậy?"
Phong Nhiên Trú trả lời cực kỳ súc tích: "Thực hiện âm mưu của ta."
"...." Ngắn gọn súc tích như vậy sao?
Tạ Vãn U chân thành nói: "Ta rất trân trọng sự thành thật của chàng."
Phong Nhiên Trú đi lại trong hang động, chậm rãi hỏi: "Không hỏi xem đó là âm mưu gì sao?"
Tạ Vãn U hơi nghi ngờ, nghe giọng điệu của Phong Nhiên Trú, hình như rất muốn nàng mở lời hỏi hắn.
Nhưng Tạ Vãn U mơ hồ cảm thấy, hỏi xong thì không có kết cục tốt, nên cố ý không hỏi: "Đợi chàng hoàn thành âm mưu của mình rồi hãy nói cho ta biết."
Phong Nhiên Trú suy nghĩ một chút, rồi hơi cảm thấy thú vị mỉm cười, trông có vẻ không có ý gì tốt: "Đúng vậy, như thế mới có thể mang đến cho người khác bất ngờ lớn nhất."
Tạ Vãn U thầm nghĩ, người bị hắn làm cho bất ngờ, chắc hẳn sẽ rất xui xẻo.
Tạ Vãn U cảm thấy có lẽ mình đã bị Phong Nhiên Trú làm hư rồi, nghĩ đến nghĩ lui, lại thấy có chút hả hê, bèn cũng cười lên: "Đúng là như vậy."
Một đoạn nhạc đệm cứ thế trôi qua, không để lại nhiều ấn tượng cho Tạ Vãn U.
Lại một ngày nữa, Tạ Vãn U kết thúc các tiết học trong ngày, nhân lúc buổi trưa rảnh rỗi, tranh thủ ngồi vào bàn chải lông cho Tạ Chước Tinh.
Hôm nay thời tiết rất đẹp, ánh nắng màu cam vàng xuyên qua cánh cửa sổ mở toang, rải thành từng mảng lớn trên mặt bàn gỗ, phản chiếu vào khiến cả căn phòng sáng bừng lên.
Tắm mình dưới ánh nắng ấm áp, Tạ Chước Tinh nằm dài trên bàn một cách thoải mái, cả người mềm nhũn, ánh sáng chiếu lên bộ lông trắng muốt của nó, như phủ lên một lớp màng lọc phát sáng.
Nhiệt độ mùa đông giảm mạnh, để chống chọi với cái lạnh, trên người vật nhỏ tự mọc ra nhiều lớp lông tơ mịn có tác dụng giữ ấm, mặc dù cũng bị rụng lông nhưng tốc độ mọc lông nhanh hơn, do đó, vật nhỏ cũng không bị hói, ngược lại, cảm giác khi sờ vào bộ lông trên người nó ngày càng dày và mềm mại hơn.
Tạ Vãn U dùng chiếc lược nhỏ chải từng sợi lông trên lưng nó, Tạ Chước Tinh thấy thoải mái, lim dim mắt, trong cổ họng không ngừng phát ra tiếng gừ gừ, sau đó như không nằm được nữa, nó lăn sang một bên, nghiêng người để lộ chiếc bụng nhỏ, ra hiệu cho Tạ Vãn U cũng có thể chải lông trên bụng nó.
Tạ Vãn U không khỏi bật cười, gỡ đám lông rụng vừa dùng lược chải ra khỏi lược, cho vào một chiếc túi, rồi tiếp tục chải lông bụng cho nó.
Chải xong bụng, đến lượt đuôi.
Thời tiết mùa đông lạnh giá, vật nhỏ bắt đầu rậm lông, chiếc đuôi trắng không lẫn tạp chất nào nở ra như một bông hoa, khi dựng lên, trông chẳng khác gì một chiếc chổi lông gà nhỏ, Tạ Vãn U không nhịn được mà sờ thêm vài lần, có chút không thể dừng lại.
Tạ Chước Tinh nhìn Tạ Vãn U bỏ đám lông trắng rụng thu được vào túi, có chút tò mò đi tới, hít hà một hơi rồi nghiêng đầu hỏi: "Nương, người muốn làm gì với đám lông chải ra này vậy?"
Tạ Vãn U kéo cả người nó lại gần, hôn lên đầu nó một cái, giải thích: "Nương muốn dùng lông của Tiểu Bạch làm một quả cầu lông, rồi đeo trên người làm đồ trang trí."
Tạ Chước Tinh mới vỡ lẽ, nằm gọn trong lòng nàng, đuôi khẽ đung đưa.
Tạ Vãn U đưa tay vuốt ve đuôi của nó, lấy ra một miếng thịt khô đút cho nó, nhìn vật nhỏ dùng chân nâng niu, cắn từng miếng nhỏ, trên khuôn mặt nàng tràn đầy nụ cười mẹ hiền.
Đúng lúc này, chiếc khóa trường mệnh trên cổ Tạ Chước Tinh bỗng chốc nhấp nháy, Tạ Vãn U tưởng Phong Nhiên Trú liên lạc đến, nhưng Tạ Chước Tinh cúi đầu nghịch ngợm một lúc, chiếc khóa trường mệnh vẫn không hiện ra cảnh tượng bên phía Phong Nhiên Trú như trước, lại không ngừng nhấp nháy, hơn nữa bằng mắt thường tần suất nhấp nháy đã tăng nhanh.
Tạ Vãn U có chút khó hiểu hỏi vật nhỏ: "Tiểu Bạch, con biết đây là có ý gì không?"
Tạ Chước Tinh vừa cắn miếng thịt khô vừa suy nghĩ, trong đôi mắt nhỏ cũng lộ ra một chút bối rối: "Hồ ly thúc thúc không nói với Tiểu Bạch về chức năng này."
Hai mẹ con nhìn nhau, cùng nhìn vào khóa trường mệnh không ngừng phát sáng.
May mắn thay, không lâu sau, chiếc khóa trường mệnh không còn phát sáng nữa, Tạ Vãn U dùng ngón tay khều khều, xác nhận nó không có vấn đề gì khác, nên cũng không để y.