Xuyên Thành Mẹ Ruột Của Vai Ác Lòng Dạ Hiểm Độc

Chương 412

Chương 412 -
Chương 412 -

Chải lông xong cho vật nhỏ, Tạ Vãn U lại lấy một cuốn sách y học ra xem, còn Tạ Chước Tinh thì bay ra ngoài cửa sổ để nghịch tuyết, Tạ Vãn U chỉ cần ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy nó đang vui vẻ lăn lộn, đào hố, leo cây trên tuyết, tâm trạng của nàng cũng trở nên rất tốt.

Không biết qua bao lâu, Tạ Chước Tinh đột nhiên bay vào, giơ một chân chỉ lên bầu trời, kinh ngạc nói với Tạ Vãn U: "Nương, người nhìn trên trời kìa —-"

Tạ Vãn U bất giác ngẩng đầu, vừa khéo thấy ba bốn đệ tử Huyền Thương mặc y phục trắng vội vã bay qua trên không, chỉ vài giây sau, lại có một nhóm đệ tử Huyền Thương ngư kiếm bay qua, lướt qua bầu trời như sao băng.

Tạ Vãn U không khỏi nhíu mày, nếu không có chuyện gì quan trọng, đệ tử Huyền Thương thường sẽ không vội vã như lúc này.

Nhất định đã xảy ra chuyện gì đó nghiêm trọng trong Huyền Thương Kiếm Tông.

Trong lòng Tạ Vãn U bỗng dưng xuất hiện một vài phỏng đoán không hay.

Có phải tâm ma của Độ Huyền Kiếm Tôn lại phát tác rồi không? Hay kẻ khả nghi kia có hành động gì lớn? Hay là Đại sư bá và Nhị sư bá ra ngoài tìm thuốc gặp nguy hiểm?

Tạ Vãn U cảm thấy bất an, dứt khoát mang theo Tiểu Bạch, chuẩn bị cùng nhau đi xem thử.

Ra khỏi phòng, Tạ Vãn U nhanh chóng ngự kiếm phi hành, gia nhập vào một nhóm đệ tử Huyền Thương tình cờ đi ngang qua, tò mò hỏi một sư tỷ: "Sư tỷ, chuyện gì xảy ra vậy? Sao trong tông đột nhiên lại náo nhiệt như thế?"

"Muội không biết sao?" Vị sư tỷ kia có chút kinh ngạc: "Là chuyện liên quan đến Ngũ sư thúc."

Tạ Vãn U càng thấy khó hiểu, mơ hồ hỏi: "Ngũ sư bá?" Ngũ sư bá của nàng không phải đã chết từ lúc còn niên thiếu sao?

*Sư bá là cách gọi sư huynh của sư tôn mình, sư thúc là cách gọi sư đệ sư tôn mình. Tạ Vãn U là đệ tử của Độ Huyền Kiếm Tôn (đệ tử nhỏ nhất của Huyền Thương lão tổ) nên đều gọi các sư huynh của Độ Huyền là sư bá.

Nhưng ngay giây tiếp theo, sư tỷ kia nói ra câu khiến người ta kinh ngạc: "Ngũ sư thúc của muội đã trở về rồi!"

Tạ Vãn U trợn to mắt kinh ngạc: "???"

Ngũ sư bá không phải đã mất mấy trăm năm rồi sao, sao lại sống lại!

Sống lại đột ngột như thế sao?

Rốt cuộc là người hay ma trở về vậy!

Vì hướng phát triển của sự việc quá hoang đường, Tạ Vãn U có lúc còn nghi ngờ mình đang nằm mơ.

Vì tò mò về việc Ngũ sư bá sống lại nên Tạ Vãn U không kìm được mà hỏi sư tỷ thêm nhiều chi tiết: "Nhưng sao Ngũ sư bá lại đột nhiên trở về?"

Sư tỷ suy nghĩ một lúc: "Ta cũng không rõ lắm chuyện cụ thể, chỉ nghe nói những năm nay thật ra Ngũ sư thúc bị nhốt trong một bí cảnh, vì thế không thể liên lạc với bên ngoài, mãi đến gần đây Đại sư bá và Nhị sư bá tình cờ đi vào bí cảnh, Ngũ sư thúc mới được họ hợp lực cứu ra."

Thì ra là thế... Tạ Vãn U gật đầu như có điều suy nghĩ, nhưng trong lòng lại mơ hồ cảm thấy có điều gì đó không ổn.

Hình như có thứ gì đó đã bị nàng bỏ qua…

Tạ Vãn U đang suy nghĩ, bỗng nhiên phù Truyền Tin trên người nàng liên tục nhấp nháy, Tạ Vãn U kết nối, giọng nói lạnh lùng của Dung Tri Vi truyền đến: "Sư muội, Ngũ sư bá đã trở về, hiện đang ở Vô Cực điện, sư tôn bảo chúng ta đều qua đó, bái kiến Ngũ sư bá."

Tạ Vãn U đáp: "Đã biết, ta sẽ qua ngay."

Mấy trăm năm trước, Ngũ sư bá đã không có ở trong tông môn, dù là nàng hay nguyên chủ đều chưa từng gặp mặt Ngũ sư bá, theo lễ nghi thì nàng nên đi bái kiến một lần.

Tạ Vãn U nghĩ như vậy, trong lòng lại không có cảm giác áp lực sắp phải bái kiến một sư bá xa lạ, ngược lại còn nghĩ đến chuyện khác.

Độ Huyền Kiếm Tôn vẫn luôn tự trách về cái chết của Ngũ sư bá, kết quả là Ngũ sư bá lại sống lại... tâm ma của Độ Huyền Kiếm Tôn không phải là có thể không thuốc mà khỏi sao?

Đối với việc trừ bỏ tâm ma của Độ Huyền Kiếm Tôn, đây chắc chắn là một tin tức cực kỳ tốt.

Tạ Vãn U hạ xuống trước cửa Vô Cực điện, ngẩng đầu nhìn tấm bảng sơn son thếp vàng trên cửa điện, ba chữ "Vô Cực điện" rồng bay phượng múa đang tỏa sáng rực rỡ dưới ánh mặt trời.

Tạ Chước Tinh thò đầu nhỏ từ trong tay áo nàng ra, phát hiện xung quanh người đến người đi, hình như rất náo nhiệt, tai dựng đứng lên: "Nương, tôn giả ở bên trong đúng không, Tiểu Bạch có cần xuống không?"

Tạ Vãn U nghĩ một lúc: "Bên ngoài có quá nhiều người, đợi vào trong rồi nói sau."

Có kẻ khả nghi kia tồn tại, Tạ Vãn U không còn yên tâm để Tiểu Bạch ở bên ngoài một mình nữa.

Tạ Vãn U thò tay vào trong tay áo, vuốt ve cái đầu nhỏ mềm mại của nó, sau đó bước vào cửa điện.

Dung Tri Vi và Yến Minh Thù đã đợi sẵn bên trong, Tạ Vãn U vừa đến, họ liền dẫn nàng cùng nhau đi về phía hậu điện.

Tạ Vãn U đi ở giữa, nhân lúc chưa vào hậu điện, nàng lên tiếng hỏi: "Tiểu Bạch vẫn đang trong tay áo của ta, có cần để nó ở bên ngoài trước không?"

Tạ Chước Tinh nghe vậy, thò đầu ra định chủ động bay xuống, nhưng giữa đường đã bị Dung Tri Vi ngăn lại.

Sắc mặt Dung Tri Vi có chút phức tạp: "Không sao, lần này không cần nữa."

Tạ Chước Tinh có chút do dự: "Nhưng tôn giả không phải không thể hít lông sao..."

Dung Tri Vi xoa xoa đầu nhỏ của nó, có chút bất đắc dĩ nói: "Sư tôn không thể hít lông động vật, nhưng hiện tại... trong hậu điện cũng có người rơi lông ra vì vậy cũng chẳng thiếu một ngươi như Tiểu Bạch."

Sau khi nghe Dung Tri Vi nói như vậy, Tạ Vãn U mới chợt nhớ ra, hình như Ngũ sư bá của mình không phải người thì phải…

Không biết vì sao, dự cảm chẳng lành trong lòng Tạ Vãn U càng lúc càng mạnh.

Bình Luận (0)
Comment