Xuyên Thành Mẹ Ruột Của Vai Ác Lòng Dạ Hiểm Độc

Chương 414

Chương 414 -
Chương 414 -

Tạ Vãn U giật khóe miệng: "...."

Chàng vừa phải thôi!

Lúc này, Tạ Chước Tinh vẫn luôn nghe thấy giọng nói quen thuộc, rốt cuộc không nhịn được nữa, lặng lẽ thò một cái đầu nhỏ ra khỏi tay áo Tạ Vãn U, mở to mắt nhìn Phong Nhiên Trú, đôi mắt nhỏ dần dần chuyển từ ngơ ngác sang kinh ngạc.

Hai tai của nó dựng đứng lên.

Thật sự là hồ ly thúc thúc!

Mặc dù hầu như ngày nào cũng có thể nhìn thấy Phong Nhiên Trú qua màn hình liên lạc, nhưng vật nhỏ biết, thật ra Phong Nhiên Trú vẫn luôn ở một nơi rất xa bọn họ- đây là khoảng cách mà không cách nào xóa bỏ được.

Đã lâu không gặp, Tạ Chước Tinh cũng có chút nhớ hồ ly thúc thúc...

Cái đuôi giấu trong tay áo Tạ Vãn U của nó đã bắt đầu lắc lư, có chút muốn bay đến đầu gối Phong Nhiên Trú lăn một vòng, nhưng nó nhìn xung quanh, phát hiện xung quanh còn rất nhiều người lớn, nên có chút do dự.

May mà Phong Nhiên Trú cũng nhìn thấy nó, ngón tay thon dài đặt trên đầu gối vẫy vẫy với nó: "Lại đây."

Tạ Chước Tinh được cho phép, vui vẻ chui ra khỏi tay áo Tạ Vãn U, bay đến đầu gối Phong Nhiên Trú, thỏa mãn lăn một vòng, còn phát ra tiếng kêu gừ gừ như đang làm nũng.

Phong Nhiên Trú dịu dàng vuốt ve cái đầu nhỏ của nó, sau đó nhanh như chớp, ác ý nhào nặn nó thành một cục lông.

Tạ Chước Tinh bị hắn bóp mặt: "?"

Tín nhiệm giữa cha và con trai cứ như vậy mà sụp đổ.

Lông trên người Tạ Chước Tinh đều bị Phong Nhiên Trú cố ý làm rối tung lên, nó tức giận không thôi, không ngừng vặn vẹo cơ thể nhỏ bé, muốn thoát khỏi ma trảo của Phong Nhiên Trú.

Trước tiên Huyền Hành Tử quan sát vật nhỏ một lượt, sau đó nhìn Phong Nhiên Trú, như thể phát hiện ra một đại lục mới, kinh ngạc nói: "Trước kia ta đã thấy đôi mắt của vật nhỏ này rất giống đệ, bây giờ nhìn lại, thế mà lại giống hệt nhau! Đại sư huynh, huynh xem! Có phải không!"

Phong Nhiên Trú dùng một tay đấu với mèo quyền của vật nhỏ, nụ cười trên mặt càng thêm sâu hơn: "Ồ? Xem ra, ta và nó chắc là rất có duyên."

Tạ Vãn U giật khóe miệng: "...."

Có duyên cái quỷ, đó là con trai ruột của chàng, màu mắt có thể không giống sao.

Tạ Vãn U nghe không nổi nữa, chỉ muốn mau chóng rời khỏi đây, một mình tìm nơi yên tĩnh.

Phải trách thì trách thân phận Phong Nhiên Trú này của hắn quá... gì đó rồi, mặt ngoài là sư bá của nàng, nhưng nàng lại biết rõ, nàng và Phong Nhiên Trú thực ra đã có con với nhau…

Trong lúc nhất thời Tạ Vãn U có chút không thể chấp nhận được.

Dung Độ ngồi bên cạnh, sắc mặt cũng có chút kỳ lạ.

Y hơi nhíu mày, định nói gì đó, ánh mắt lướt qua mấy vị sư huynh đang cười ha hả, cuối cùng vẫn ngậm miệng lại.

Thật ra trong lòng y cũng có chút nghi ngờ về điểm tương đồng giữa Phong Nhiên Trú và Tạ Chước Tinh... Có chuyện trùng hợp như vậy sao?

Nhưng nghĩ lại, y lại thấy mình đa nghi rồi, con linh thú này rõ ràng là mèo, còn Phong Nhiên Trú là hổ, cả hai đều không phải cùng một loài.

Hình như Phong Nhiên Trú cũng nhận ra y đang nhìn mình, bình tĩnh nói: "Sư đệ, không giới thiệu tiếp sao?"

Dung Độ lấy lại tinh thần, nhìn về phía Tạ Vãn U: "Đây là tiểu đồ đệ của ta, tên là Tạ Vãn U."

Cuối cùng Phong Nhiên Trú cũng nhấc mí mắt lên, nhìn Tạ Vãn U với vẻ thích thú: "Ồ?"

Theo trình tự, lúc này nàng cũng nên giống Dung Tri Vi và Yến Minh Thù, chắp tay hành lễ với hắn, Tạ Vãn U đối diện với ánh mắt của Phong Nhiên Trú, da đầu tê dại bước lên một bước.

Đến khi chắp tay hành lễ, cả người nàng đã cứng đờ.

Không khí ngưng trệ hồi lâu, đến mức mọi người đều nhìn Tạ Vãn U không nhúc nhích mà cảm thấy kỳ lạ.

Câu kia nói thế nào nhỉ, thà chết sớm còn hơn chết muộn, Tạ Vãn U nghĩ như vậy, hít sâu một hơi, dứt khoát liều mạng, đột nhiên chắp tay với Phong Nhiên Trú, há miệng muốn gọi, nhưng lại không phát ra tiếng: "...."

Phong Nhiên Trú bắt chéo chân, một tay giữ gáy vật nhỏ, thích thú nhìn nàng.

Tạ Vãn U trừng mắt nhìn hắn, cố gắng há miệng lần nữa: "...."

Dung Tri Vi và Yến Minh Thù quay đầu lại, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc: "?"

Tạ Vãn U không thử nữa, cười trừ thu tay lại.

Đối diện với khuôn mặt của Phong Nhiên Trú, nàng thực sự không thể gọi ra được hai chữ "Ngũ sư bá" này.

Tạ Vãn U uất ức trừng mắt nhìn Phong Nhiên Trú, dùng ánh mắt cảnh cáo hắn đừng có bày trò nữa.

Hình như Phong Nhiên Trú hiểu được ý nàng, khóe miệng hơi nhếch lên, sắc mặt càng thêm vui vẻ.

Người này đúng là, quá đáng.

May mà Phong Nhiên Trú còn chút lương tâm, không cố ý gây chuyện nữa, buông tay đang giữ vật nhỏ ra, thả nó đi.

Tạ Chước Tinh bị Phong Nhiên Trú đùa giỡn trong lòng bàn tay, vừa được hắn thả ra, lập tức nhảy xuống khỏi đầu gối hắn như thể đang chạy trốn, chạy một mạch đến chân Tạ Vãn U, lông toàn thân dựng đứng, ngẩng đầu tủi thân nhìn nàng.

Nó không muốn chơi với hồ ly thúc thúc nữa!

Tạ Vãn U vừa buồn cười vừa thương, bế mèo nhỏ lên vuốt ve đầu nó, rồi dùng ngón tay vuốt lại bộ lông xù lên trên người nó.

Phong Nhiên Trú cũng không biết tại sao, cứ thích bắt nạt Tiểu Bạch, cũng may Tiểu Bạch không nhớ thù, mỗi lần vẫn sẽ đi tìm hắn làm nũng.

Mấy vị sư bá vẫn còn trò chuyện thêm một lúc, đám vãn bối như bọn họ dĩ nhiên không có gì để nói, liền lui ra ngoài.

Bây giờ đông người, sợ lộ chuyện, quả thật không thuận tiện để Tạ Vãn U và Phong Nhiên Trú nói chuyện, nên nàng định sau khi trời tối sẽ một mình đi tìm hắn, hỏi cho ra nhẽ xem hắn xâm nhập vào đây bằng cách nào.

Lúc Tạ Vãn U đóng cửa lại, nàng không nhịn được liếc nhìn sang phía Phong Nhiên Trú.

Tên này đổi một thân phận, vẻ ngoài hình như cũng thay đổi theo, hắn cười tươi rói, trò chuyện cười nói vui vẻ với các sư bá, hoàn toàn giống một tu sĩ chính đạo quang minh lỗi lạc, thậm chí không thấy chút gì là u ám lạnh lùng thuộc về Ma Tôn.

Bình Luận (0)
Comment