Xuyên Thành Mẹ Ruột Của Vai Ác Lòng Dạ Hiểm Độc

Chương 415

Chương 415 -
Chương 415 -

Hắn diễn hay quá.

Đúng lúc này, hình như Phong Nhiên Trú nhận ra ánh mắt của nàng, khóe môi hơi nhếch lên, đáp lại nàng một nụ cười đầy ẩn ý.

Cười cái gì, Tạ Vãn U vô cảm đóng cửa lại.

Hồ ly tinh, chỉ biết câu dẫn người khác

...

Thời gian trôi qua nhanh chóng.

Để sưởi ấm giường cho Tạ Vãn U, Tạ Chước Tinh đã chui vào chăn sớm, thấy nương vẫn chưa đến, ló đầu ra khỏi chăn, ngạc nhiên hỏi:

"Nương ơi, Tiểu Bạch đã sưởi ấm chăn rồi đấy!"

Lúc đó Tạ Vãn U đang soi gương, nghe vậy hơi áy náy quay đầu lại: "Tiểu Bạch, con ngủ trước đi, chờ chút nữa nương còn phải ra ngoài...."

"?" Tạ Chước Tinh nghiêng đầu, trên đầu đầy những dấu hỏi, trời đã tối thế này rồi mà nương vẫn phải ra ngoài sao?

Nó suy nghĩ một lúc, bỗng như hiểu ra điều gì đó, bay lên bàn của Tạ Vãn U, nghi ngờ nhìn nàng:

"Nương ơi, có phải nương sắp đi gặp hồ ly thúc thúc không?"

Vì bị con phát hiện ý định, Tạ Vãn U cũng không che giấu nữa, đáp lại mơ hồ: "Đúng vậy, nương có chút chuyện muốn hỏi hắn."

Vừa nghe thế, cả người vật nhỏ đều tức giận xù lông.

Hồ ly thúc thúc xấu xa tới một cái, nương đã bị hắn cướp mất, thậm chí cả cái chăn ấm mà nó sưởi còn chưa kịp ngủ, nương đã muốn đi nói chuyện với hồ ly thúc thúc.

Tạ Vãn U vội vàng vuốt lông cho mèo con đang phồng má: "Đừng giận đừng giận, bảo bối nương yêu nhất chính là Tiểu Bạch, đi gặp hồ ly thúc thúc cũng là bất đắc dĩ thôi. Tiểu Bạch này, con thấy đấy, hồ ly thúc thúc đột nhiên xuất hiện ở đây của chúng ta, còn giả làm người khác, có phải rất kỳ lạ không?"

Tạ Chước Tinh đờ ra một lúc, quả thật bị đánh lạc hướng, gật gật đầu: "Đúng vậy, rất kỳ lạ…"

Khi nghe mọi người gọi hồ ly thúc thúc "Ngũ sư bá", nó đã có chút nghi ngờ.

Rõ ràng phải giống như gia gia Huyền Hành, mẹ và dì mới có thể gọi là “Sư bá” ...

Rõ ràng hồ ly thúc thúc chính là tên đại xấu xa, sao mọi người lại gọi hắn là "Ngũ sư bá"?

Não nhỏ của vật nhỏn hoàn toàn không thể hiểu được những khúc rẽ quanh co phức tạp này, lập tức hoảng hốt: "Nương ơi, có phải hồ ly thúc thúc này là giả mạo không?”

Tạ Vãn U giữ nguyên vẻ mặt nghiêm túc: "Nhìn không giống là giả mạo, nên nương muốn sang đó thẩm vấn hắn, nghe xem cuối cùng là chuyện gì xảy ra, Tiểu Bạch, con có thể hiểu không?"

Tạ Chước Tinh lập tức gật đầu như giã tỏi, cũng rất nghiêm túc: "Vâng! Tiểu Bạch hiểu rồi!"

“Nương sẽ đi ngay bây giờ, Tiểu Bạch ở trong chăn đợi nương về nhé, được không?”

“Được ạ!”

Tạ Vãn U ôm Tiểu Bạch hôn nhẹ: “Bảo bối, nương sẽ sớm quay về với con.”

Tạ Chước Tinh được nương hôn mà híp mắt lại, cũng không giận nữa, nó vẫy đuôi nói: “N không cần soi gương đâu, nương đã rất đẹp rồi.”

Tạ Vãn U hơi ngại ngùng cười cười, buông gương xuống: “Thật sự rất đẹp sao?”

Tạ Chước Tinh nghĩ ngợi một lúc: “Dù sao thì hồ ly thúc thúc cũng đã lén nhìn nương suốt buổi chiều, mắt không rời luôn.”

Tạ Vãn U nghe vậy hơi ngạc nhiên, lúc ở Vô Cực điện, nàng chỉ lo động não, không để ý đến ánh mắt của Phong Nhiên Trú… Hóa ra lúc đó hắn vẫn luôn lén nhìn nàng sao?

Tạ Vãn U không nhịn được mỉm cười, xoa xoa mặt nhỏ của Tạ Chước Tinh: “Cảm ơn Tiểu Bạch~”

Tiễn nương đi rồi, Tạ Chước Tinh nằm trong ổ chăn, nghĩ thế nào cũng thấy không yên tâm, sợ “hồ ly thúc thúc” hôm nay gặp được là giả.

Nó băn khoăn suy nghĩ một lúc, bỗng nhiên lóe lên một suy nghĩ, dùng khóa trường mệnh liên lạc với Phong Nhiên Trú.

Bên kia nhanh chóng kết nối, khuôn mặt tuấn mỹ của Phong Nhiên Trú xuất hiện trên màn hình chiếu: “… Có chuyện gì.”

Tạ Chước Tinh núp trong ổ chăn, chỉ để lộ một cái đầu mèo, nói nhỏ như thì thầm, giọng hơi khàn: “Hồ ly thúc thúc, hôm nay Kiếm tông có một Ngũ sư bá đến, trông rất giống thúc thúc…”

Phong Nhiên Trú nghe vậy, trên mặt lập tức có chút khó tả: “Tiểu Bạch, con có nghĩ tới không… đó chính là ta không.” Cha ruột của con.

Tạ Chước Tinh ngây ngốc mở to mắt, vẫn còn hơi nghi ngờ: “Thật sự là thúc thúc sao? Không phải hồ ly thúc thúc giả sao?”

Phong Nhiên Trú day day trán, không hiểu tại sao mình lại có đứa con ngốc nghếch như vậy: “Con không ngửi thấy mùi của ta sao? Không nhận ra ta, tại sao còn để ta ôm con.”

Bởi vì lúc đó, nó hoàn toàn không nghĩ hồ ly thúc thúc có thể là giả mà… Tạ Chước Tinh ngại ngùng nằm sấp xuống, gác cằm lên chân trước, giật giật tai: “Thế thì sao thúc thúc lại là Ngũ sư bá?”

“Chuyện này nói ra hơi phức tạp, phải nói với nương của con.” Phong Nhiên Trú đảo mắt nhìn quanh phòng, không thấy Tạ Vãn U: “Nương của con đâu?”

Lúc này Tạ Chước Tinh mới nhớ đến chuyện không vui, nó phồng má, cố ý nói: “Hôm nay hồ ly thúc thúc bắt nạt Tiểu Bạch, Tiểu Bạch không nói cho thúc thúc đâu.”

Phong Nhiên Trú hơi buồn cười: “Thế là bắt nạt con sao?”

Tạ Chước Tinh rất không vui “gừ” một tiếng, lại “gừ gừ” một tiếng.

Phong Nhiên Trú coi như thua nó rồi: “Được rồi, lần sau con cũng làm rối lông ta, trả thù lại, như vậy đã hài lòng chưa?”

Lúc này Tạ Chước Tinh mới hài lòng phát ra một tiếng “gừ".

Dỗ dành xong đứa con nhỏ, Phong Nhiên Trú lại quay lại vấn đề chính: “Nương của con đi đâu rồi?”

Tạ Chước Tinh vẫy đuôi: “Hồ ly thúc thúc, thúc thúc vội vàng tìm nương làm gì thế?”

Phong Nhiên Trú bình tĩnh nói: “Ta không vội, chỉ hỏi thôi.”

Tạ Chước Tinh chớp mắt một cái: “Nương soi gương xong là đi tìm người rồi, không biết khi nào mới về.”

Phong Nhiên Trú nhíu mày: “Đi tìm ai?” Còn soi gương nữa…

Hắn như bỗng nhiên hiểu ra điều gì, cười như không cười gọi tên đầy đủ của nó: “Tạ Chước Tinh!”

Tạ Chước Tinh thấy hắn đã hiểu ra thì không nhịn được bật cười.

“Đùa ta hả, vật nhỏ xấu xa.” Phong Nhiên Trú chỉ tay vào nó: “Một lát nữa ta sẽ qua đó, đánh cho mông con nở hoa.”

Bình Luận (0)
Comment