Tạ Chước Tinh chẳng sợ chút nào: “Lêu lêu lêu, nương bảo bảo bối nương thích nhất là Tiểu Bạch, sẽ không để tên xấu xa đánh mông Tiểu Bạch nở hoa đâu~”
Phong Nhiên Trú hừ lạnh một tiếng, không để ý đến vẻ đắc ý của nó.
Đó chỉ là lời ngon tiếng ngọt của Tạ Vãn U để lừa trẻ con mà thôi.
Phong Nhiên Trú đã nhìn thấy bóng người bay tới từ xa, hơi ngẩng cằm nói một câu: “Nương của con tới rồi, ta phải đi nói chuyện với nàng.”
Tạ Chước Tinh ghen tị không chịu được, chua chát nói: “Nói chuyện thì nói chuyện, Tiểu Bạch ngày nào cũng nói chuyện với nương, hồ ly thúc thúc chắc không được đâu nhỉ, nên trân trọng cơ hội này đi.”
Phong Nhiên Trú: “…”
Nhóc con này…
Phong Nhiên Trú: “Ta có nên nói lại lời của con với nương của con không, để nàng nhìn rõ bộ mặt thật của con?”
“Nói không lại Tiểu Bạch thì đi mách lẻo, không phải là con mèo tốt…” Tạ Chước Tinh lẩm bẩm trong miệng, cuối cùng vẫn không ngắt liên lạc.
Phong Nhiên Trú đại thắng, đương nhiên rất vui vẻ.
Tạ Vãn U hoàn toàn không biết, nàng còn chưa đến đích, một cuộc chiến tranh giành tình cảm nhỏ bé đã diễn ra giữa hai cha con.
Nàng ngự kiếm bay đến Tự Tại Phong của Ngũ sư bá, ngọn núi này không giống như những ngọn núi khác, xây dựng đủ loại điện lớn, mà vẫn giữ nguyên môi trường sinh thái ban đầu ở mức độ lớn nhất, ngay cả kiến trúc cũng chỉ có một ngôi nhà trúc đơn sơ.
Lúc này, từ trong nhà trúc phát ra một tia sáng màu cam đỏ, giống như một loại mồi nhử để dụ con mồi vào bẫy.
Tạ Vãn U dừng lại trước cửa nhà, tra kiếm vào vỏ sau lưng, nhìn cánh cửa hé mở, nàng cảm thấy có chút "mời quân vào tròng".
Nàng nuốt nước bọt, có chút cảnh giác Phong Nhiên Trú sẽ cho nàng một màn mở cửa giết người, nàng đứng ở cửa, dùng một ngón tay từ từ đẩy cửa ra.
Tiếng cười khẽ trầm thấp đột nhiên vang lên sau lưng nàng: "Sư điệt nửa đêm đến đây, muốn làm gì?"
Tạ Vãn U giật mình, quay lại thì thấy Phong Nhiên Trú đang đứng sau lưng nàng, cúi đầu, dùng đôi mắt màu xám xanh hẹp dài đánh giá nàng.
Tạ Vãn U: ".... Chàng cố tình núp ở đây để dọa ta phải không?"
Phong Nhiên Trú nhếch môi: "Chính nàng lén lút mò tới đây, cũng không thèm nhìn xung quanh, vậy mà còn trách ta sao?"
Hắn đứng sau lưng Tạ Vãn U, chặn đường lui của nàng, thong thả nói: "Vào đi."
Tạ Vãn U cảm thấy trong ánh mắt hắn có chút nguy hiểm không thể nói rõ, nhưng giờ đã đến nước này, nàng cũng không tiện chuồn đi, vì vậy nàng khẽ ho một tiếng rồi bước vào trong.
Quả nhiên cánh cửa nhanh chóng đóng lại sau lưng nàng.
Tạ Vãn U quan sát những đồ đạc đơn giản trong nhà trúc, đang định nói gì đó thì thắt lưng đột nhiên bị một cánh tay ôm lấy, đồng thời siết chặt, một luồng hơi nóng cũng áp sát vào lưng nàng.
Hơi thở nóng bỏng phả vào làn da trên cổ, Tạ Vãn U né tránh một chút, cánh tay ở thắt lưng càng siết chặt hơn, theo đó là một phần chóp đuôi vút lướt qua cằm nàng.
Phong Nhiên Trú khẽ cười bên tai nàng: "Không phải muốn xem đuôi sao? Thích không?"
Cằm và má của Tạ Vãn U bị phần đuôi của hắn quét qua mấy lần, ngứa ngáy không chịu nổi, nàng đưa tay tóm lấy phần đuôi hồ ly đó, bóp mấy cái.
Cảm giác trên tay còn tốt hơn nàng tưởng tượng.
Hình như Phong Nhiên Trú rất không hài lòng với hành động bóp loạn xạ của nàng, vì vậy hắn cắn một cái vào cổ nàng.
Tạ Vãn U "a" một tiếng, bất lực thở dài.
Quả nhiên là loài mèo, thỉnh thoảng vẫn sẽ bộc lộ bản tính mèo hay cắn người.
Nàng đưa tay nắm lấy cánh tay đang ôm lấy eo mình, giọng nói mang theo một chút ý cười: "Sao chàng lại đến đây, không phải nói là không vào được sao?"
Phong Nhiên Trú vùi đầu hít nhẹ vào mái tóc của nàng: “Nàng đã nói là muốn gặp ta."
Vì vậy, hắn đã đến.
Yêu đương mà, chuyện cầu gì được đó là một chuyện làm cho người ta rất vui vẻ, chỉ vì một câu nói của nàng mà đường đường là Ma Tôn như hắn lại đến tìm nàng, Tạ Vãn U không thể không vui, chỉ hận không thể đẩy hắn vào tường hôn ngay lập tức.
Nhưng nàng có một chút nghi ngờ, vẫn phải hỏi rõ: "Chàng dùng thân phận Ngũ sư bá của ta, lại không thay đổi diện mạo, chẳng lẽ không ai phát hiện ra điều bất thường sao?"
Nghe nàng nhắc đến chuyện này, Phong Nhiên Trú lại im lặng một cách bất thường.
Hắn buông cánh tay đang vòng quanh eo Tạ Vãn U, Tạ Vãn U quay người lại, nghi ngờ nhìn hắn.
Phong Nhiên Trú thở dài, nửa như bất lực nói: "Tạ Vãn U, sao nàng giống Tiểu Bạch vậy, đôi khi ngốc nghếch thật đấy."
Tạ Vãn U: "?" Nói chuyện thì nói chuyện, nói nàng ngốc làm gì?
Phong Nhiên Trú nhìn thấy vẻ vô tội của nàng, bất đắc dĩ cong môi cười, cúi đầu nhìn vào mắt nàng: "Nàng không nghĩ ta thực sự là Ngũ sư bá của nàng sao?"
Tạ Vãn U: "?"
Tạ Vãn U: "??!"
Tạ Vãn U mở to mắt: "Chàng nói gì cơ?"