"Lòng tốt sao?" Phong Nhiên Trú giống nghe được chuyện gì rất thú vị, tự giễu cười một tiếng, trầm thấp nói: "Lòng tốt nào chứ, từ lúc quyết định từ bỏ thân phận chính đạo, nhảy xuống Ma vực, ta đã hoàn toàn sa ngã rồi."
Trên tay hắn, rốt cuộc cũng đã nhuốm đầy máu tươi.
Đây chính là số phận của hắn, cho dù có được chút ánh sáng và cứu rỗi thì số phận cũng sẽ nhanh chóng báo đáp hắn bằng bóng tối và sự sa ngã thảm hại hơn.
Vì thế, ngay cả khi sự xuất hiện của Tạ Vãn U đã làm chao đảo trái tim hắn, suy nghĩ đầu tiên của hắn cũng là đẩy Tạ Vãn U ra khỏi thế giới của mình.
Thay vì có được rồi lại mất đi, thì tốt hơn là chưa từng có.
Nhưng hắn đã không thể duy trì được sự tỉnh táo đó mãi, khi ánh sáng xuất hiện, không ai có thể từ chối thứ ánh sáng ấm áp đó.
Phong Nhiên Trú hoàn hồn, phát hiện mu bàn tay mình bị Tạ Vãn U hôn một cái, khóe mày hơi nhếch lên: "Lại làm gì thế?"
Tạ Vãn U nghiêm túc nói: "Đột nhiên muốn hôn chàng thôi, chàng cứ nói tiếp đi."
Phong Nhiên Trú buồn cười nói: "Chuyện kể cũng sắp hết rồi, nàng còn muốn nghe gì nữa?"
"Vậy là xong rồi sao?" Tạ Vãn U nghiêng đầu suy nghĩ một lát, rồi hỏi: "Dưới Ma Uyên có gì?"
"Không nhớ rõ lắm, hình như toàn là ma thú kỳ quái." Phong Nhiên Trú trầm ngâm một lát: "Sau khi rơi xuống Ma Uyên, ta đã hoàn toàn mất kiểm soát, giết bao nhiêu ma thú, ta cũng không đếm xuể, dù sao thì cuối cùng, không có con ma thú nào dám đến gần ta nữa."
"Sau đó ta tìm thấy một khe nứt dưới Ma Uyên, dọc theo khe nứt ta bò vào Ma Vực, ở Ma Vực lại giết rất nhiều ma tu khiêu khích ta."
Tạ Vãn U tò mò hỏi: "Sau đó chàng trở thành Ma Tôn?"
"Thật ra lúc đầu ta không định ngồi vào vị trí này." Phong Nhiên Trú nói rất tùy ý: "Nhưng Ma Tôn đời trước lại muốn thách đấu với ta, ta chỉ ra tay hơi nặng một chút, hắn đã vỡ thành tám mảnh ..."
Tạ Vãn U: "..."
Ma Tôn đời trước chết thật oan, không có việc gì lại đi trêu chọc Phong Nhiên Trú làm gì…
Thật sự là xui xẻo.
Phong Nhiên Trú rõ ràng là không hề có chút áy náy nào về chuyện này, thậm chí còn có vẻ khinh thường: "Ma cung mà hắn xây dựng trước đây thật sự không tốt, gu thẩm mỹ quá tệ, ta còn phải xây một cung điện mới ở Thang Cốc, tốn không ít công sức của ta."
Tạ Vãn U: "... Nghe chàng nói thế, Ma Tôn đời trước bị chàng xẻ thành tám mảnh, có phải còn nên dập đầu cảm ơn chàng không?”
Phong Nhiên Trú cười lạnh một tiếng: "Hắn đáng đời."
"..."
Tạ Vãn U đã nhận ra, Phong Nhiên Trú này, có một chút lương tâm ... nhưng không nhiều lắm.
Nàng day day thái dương, nghĩ thông một chuyện khác: "Chẳng trách Thang Cốc lại nóng như vậy, chàng đã niết bàn ở Thang Cốc đúng không?"
Phong Nhiên Trú ừ một tiếng: "Nhiệt độ của Thang Cốc vốn đã rất cao, có thể tăng thêm một chút tỷ lệ thành công."
Tạ Vãn U cau mày: "Huyết mạch Phượng hoàng của chàng không thuần khiết, nếu muốn niết bàn, chắc chắn sẽ rất nguy hiểm."
"Ừ, chỉ có ba phần thành công." Phong Nhiên Trú cụp mắt xuống, vô tình véo nhẹ đầu ngón tay của Tạ Vãn U: "Lúc đó ta đã không còn đường nào khác để đi, chỉ còn cách đánh cược một lần."
Nhìn vào tình trạng hiện tại của hắn, rõ ràng là hắn đã niết bàn thành công.
Tạ Vãn U nắm ngược lại bàn tay đang đùa giỡn ngón tay mình của hắn: "Vậy ... chàng còn có cơ hội niết bàn nữa không?"
"Có lẽ là không." Phong Nhiên Trú nói: "Phượng hoàng chỉ có thể niết bàn một lần trong đời, đối với ta, có lẽ cũng vậy."
Tạ Vãn U liền tiến lại gần, thương tiếc vuốt ve khuôn mặt hắn: "Bảo vệ Bạch hổ hoang dã, trách nhiệm của mọi người, đừng sợ sợ nhé, sau này ta sẽ bảo vệ chàng ~"
Phong Nhiên Trú: "..."
Hắn vô cảm ấn mặt Tạ Vãn U, đẩy nàng ra: "Không cần."
Tạ Vãn U ôm lấy cánh tay hắn cười, lại tiến lại gần trêu hắn nói: "Không phải chàng còn có huyết thống Cửu Vĩ Hồ sao, ta nghe nói một cái đuôi của Cửu Vĩ Hồ đại diện cho một mạng sống, biết đâu chàng còn có chín mạng nữa?"
Phong Nhiên Trú lại im lặng một lúc: "Cũng không còn."
Tạ Vãn U nghi ngờ: "Hả?"
Phong Nhiên Trú giải thích với nàng: "Đuôi của Cửu Vĩ Hồ đại diện cho sức mạnh của Cửu Vĩ Hồ, khi gặp nguy hiểm, Cửu Vĩ Hồ có thể tự đứt đuôi để đạt được hiệu quả tăng cường sức mạnh trong thời gian ngắn."
Tạ Vãn U như hiểu ra điều gì, nín thở: "Vậy khi chàng trốn khỏi Thần Khải, thì —-"
"Để ra khỏi đó, ta đã tự đứt chín đuôi." Phong Nhiên Trú không có vẻ gì là thay đổi nhiều, lộ ra cái đuôi, lắc lư trước mặt Tạ Vãn U: "Đây là cái đuôi mới mọc."
Tạ Vãn U không nói gì, bóp nhẹ đầu đuôi hắn, lần đầu tiên nhận thức trực quan về sức mạnh của Thần Khải.
Ngay cả Phong Nhiên Trú, khi trốn khỏi Thần Khải, cũng phải trả giá đắt như vậy.
Tạ Vãn U áp trán vào vai Phong Nhiên Trú, giọng nói trầm xuống: "Ta thực sự không dám tưởng tượng, nếu Tiểu Bạch cũng bị chúng bắt được ... sẽ ra sao."
“Không đâu.” Phong Nhiên Trú nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài của nàng, ánh mắt hơi lạnh: “Có chúng ta bảo vệ nó, nó tuyệt đối sẽ không đi theo vết xe đổ của ta."
Tạ Vãn U mím môi, trong lòng lại nghĩ, theo cốt truyện ban đầu, Tiểu Bạch có phải cũng đi theo con đường giống Phong Nhiên Trú hay không?
Phong Nhiên Trú đã trốn thoát, vậy còn Tiểu Bạch trong cốt truyện ban đầu thì sao?
Tiểu Bạch đã rời khỏi Thần Khải như thế nào, đã trở thành phản diện hủy diệt thế giới như thế nào?
Tạ Vãn U hít sâu một hơi, rồi thở ra: “Vẫn phải luyện đan thôi."
Chỉ có giải quyết được vấn đề xung đột huyết mạch, mới có thể đấu lại tổ chức Thần Khải này.
Thần Khải có thể khống chế được nhiều hỗn huyết như vậy, ngoài nguyền rủa độc ác mà bọn chúng áp đặt lên hỗn huyết, thì loại đan dược có thể trì hoãn xung đột huyết mạch mà bọn chúng sở hữu cũng đóng vai trò quan trọng không kém.