Không ăn loại đan dược này, sẽ phát điên, sẽ chết.
Nếu họ có thể chữa khỏi bệnh xung đột huyết mạch, giúp những hỗn huyết thoát khỏi sự áp bức và khống chế của Thần Khải, thì sự thống trị tuyệt đối của Thần Khải đối với hỗn huyết sẽ tự nhiên sụp đổ.
Tạ Vãn U nhìn rất rõ, tình hình hiện tại, chính là ai nắm giữ công nghệ cốt lõi trước, ai độc quyền được loại đan dược chữa bệnh trước, thì người đó chính là người chiến thắng cuối cùng.
Nếu không dùng trí lực, chỉ dựa vào võ lực, thì tuyệt đối không thể đánh bại được hàng ngàn hàng vạn thần thú hỗn huyết.
Tạ Vãn U vẫn đang suy nghĩ, Phong Nhiên Trú hôn lại lên trán nàng: “Luyện đan thì tạm thời đừng nghĩ nữa, cứ luyện kiếm cho tốt, chuyện đan dược, Thẩm tông chủ và Huyền Du Đạo Nhân đang thúc đẩy, không cần nàng phải lo."
Trái tim đang nhiệt huyết như lửa của Tạ Vãn U như vỡ tan, rơi xuống đất.
Tạ Vãn U chán nản nghịch tóc bạc của Phong Nhiên Trú, chợt nhớ ra một chuyện, đột nhiên ngẩng đầu lên: “Ta biết rồi!"
Phong Nhiên Trú sửng sốt: “Sao vậy?”
Tạ Vãn U bừng tỉnh hiểu ra nhìn hắn: “Hôm đó đi thắp hương cho tổ sư gia, chẳng phải bài vị của chàng tự nhiên rơi xuống hay sao, hóa ra là tổ sư gia đang nhắc nhở ta!"
Tạ Vãn U than thở: “Tiếc là ta không nhận ra được dụng ý tốt của tổ sư gia, nhất định ngài ấy sẽ cảm thấy ta rất ngốc."
Phong Nhiên Trú: “…”
Phong Nhiên Trú búng lên trán nàng một cái: “Tạ Vãn U, nàng đúng là một kẻ ngốc nghếch."
Tạ Vãn U kêu lên một tiếng, ôm trán: “Nói đến đây, sau khi chàng trở về, chàng đã đi thắp hương cho tổ sư gia chưa?”
Nghe vậy, Phong Nhiên Trú im lặng một cách đáng ngờ, trong giọng nói có thêm vài phần kỳ quái: “Ta giờ đã trở thành ma… còn mặt mũi nào mà đi gặp ngài ấy nữa?”
Tạ Vãn U buồn cười dùng khuỷu tay huých hắn: “Chàng còn sợ tổ sư gia mắng chàng sao?”
Phong Nhiên Trú quay mặt đi: “Thôi đi, người còn đá bài vị của ta xuống, chắc hẳn là rất tức giận về những việc ta đã làm…”
“Ta lại không nghĩ vậy.” Tạ Vãn U nói: “Chàng làm những chuyện này, ta thấy đều có nguyên do chính đáng, Thần Khải muốn khống chế chàng tàn sát bừa bãi, chàng vì bảo vệ người của Huyền Thương Kiếm Tông, thà nhảy xuống Ma Uyên, tự tìm đường sống… Nếu có lựa chọn, sao chàng có thể muốn trở thành ma được? Tóm lại, chàng cứ giải thích rõ ràng với tổ sư gia, ta nghĩ tổ sư gia sẽ tha thứ cho chàng.”
Phong Nhiên Trú nhìn bàn tay của mình: “Ngài ấy sẽ tha thứ cho ta sao? Dù sao thì ta cũng đã giết rất nhiều người…”
Tạ Vãn U liền hỏi: “Vậy chàng có giết người vô tội không? Nếu chàng không hổ thẹn với lương tâm, cảm thấy những người đó đúng là đáng chết, thì không có gì phải sợ cả, đúng sai phải trái, tổ sư gia tự sẽ thấy rõ."
Phong Nhiên Trú im lặng hồi lâu, nhưng vẫn còn đang do dự.
“Đi gặp tổ sư gia đi.” Tạ Vãn U nói: “Trước kia chàng bị nguyền rủa khống chế, không thể nói ra chuyện gì đã xảy ra với chàng, bây giờ chàng có thể nói rồi, có hiểu lầm gì, vẫn nên nói thẳng ra thì tốt hơn, tránh để lại điều gì hối tiếc, đúng không?”
Phong Nhiên Trú lại do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn kiên quyết từ chối: “Ngài ấy chưa chắc đã nghe thấy đâu…”
Tạ Vãn U không nhịn được cười: “Đường đường là Ma tôn đại nhân, cũng có lúc sợ hãi sao."
Phong Nhiên Trú hơi nhíu mày: “Ta không sợ."
Tạ Vãn U vỗ vai hắn: “Vậy thì đi gặp ngài ấy đi, chàng đã đi mấy trăm năm rồi… Ta nghĩ tổ sư gia cũng rất nhớ chàng."
Phong Nhiên Trú bất lực liếc nhìn nàng: “Nàng cũng không phải là ngài ấy, làm sao nàng biết?”
Tạ Vãn U nghĩ một lúc: “Trực giác thôi."
Phong Nhiên Trú có thể được Huyền Thương Tổ Sư thu làm đệ tử, chứng tỏ Huyền Thương Tổ Sư nhất định rất yêu quý hắn – dù sao thì với địa vị như Huyền Thương Tổ Sư, bình thường ai lại nhận một con Bạch hổ hoang dã không rõ lai lịch làm đồ đệ chứ?
Cuối cùng, sau một hồi năn nỉ, Phong Nhiên Trú cũng đồng ý cùng Tạ Vãn U đi đến tông từ dâng hương cho tổ sư gia.
Tạ Vãn U vừa đi xuống núi vừa trêu chọc: "Hay là mang theo Tiểu Bạch đi cùng luôn, vừa hay giới thiệu với tổ sư gia chàng đưa cả nhà về rồi."
Phong Nhiên Trú: "..."
Có lẽ là quả báo vì cái miệng lắm lời, Tạ Vãn U đột nhiên trượt chân, suýt nữa thì ngã nhào, may mà Phong Nhiên Trú phản ứng nhanh, kịp thời đỡ lấy nàng, mới không để nàng ngã sấp mặt xuống đất.
Sau khi đứng vững, Tạ Vãn U phát hiện ra Phong Nhiên Trú đi rất vững, nàng lẩm bẩm: "Sao chàng không bị trượt chân thế?"
Phong Nhiên Trú rất bất lực: "Ta là thần thú hệ hỏa, sao có thể bị trượt chân được?"
Tạ Vãn U rất không phục, nàng kể cho hắn nghe một câu chuyện cười lạnh "Vì hồ ly giảo (chân) hoạt (trơn) mà."
"..." Quá nhạt nhẽo, Phong Nhiên Trú không muốn nói chuyện với nàng nữa.
Nhưng Tạ Vãn U vừa đi vừa trượt, Phong Nhiên Trú thực sự không thể nhìn nổi, hắn hóa thành nguyên hình Bạch hổ, định cõng nàng xuống núi.
Tạ Vãn U vui vẻ ngồi lên lưng hắn, tiện tay xoa tai hổ.
Bạch hổ giật giật tai, không hài lòng nói: "Kính trọng sư bá một chút đi."
Tạ Vãn U ồ một tiếng, rất bất kính lại xoa tai hổ lông xù bên kia của sư bá.
"..." Thôi bỏ đi.
Tạ Vãn U cưỡi trên lưng hổ, tò mò hỏi: "Đúng rồi, tại sao chàng lại ghét Độ Huyền Kiếm Tôn thế?”
"Tại sao không ghét?" Phong Nhiên Trú chất vấn lại: "Nếu sư tôn của nàng đột nhiên mang về một thiếu niên ưu tú, coi y như bảo bối khen ngợi hết lời, nói y là thiên tài, sau này chắc chắn có thể kế thừa y bát hoàn hảo của mình, nàng sẽ thích y sao?"
Tạ Vãn U hiểu ra, nàng vuốt ve bộ lông hổ dưới thân: "Thì ra là chàng ghen tị à."
Phong Nhiên Trú lạnh lùng nói: "Ta chính là người hẹp hòi như vậy, không thể để người mình để ý chia tình cảm cho người khác."