Phong Nhiên Trú nhìn thứ trong tay, cấu tạo rất đơn giản, chỉ là tay cầm bằng huyền thiết thông thường nối với một con lăn có tính dính, không khắc trận pháp, cũng không khắc chú ngữ, không có chút gì huyền diệu, toát lên một hơi thở mộc mạc cực kỳ khó có được.
"Đây là... pháp khí do nàng luyện chế?"
"Đúng vậy." Tạ Vãn U trả lời rất tự nhiên, còn có chút đắc ý: "Đừng nhìn nó phẩm cấp thấp, nhưng rất hữu dụng."
Phong Nhiên Trú gảy gảy con lăn vài cái, sắc mặt có chút phức tạp.
Là một luyện khí sư Thiên cấp, loại pháp khí nhập môn này trong mắt hắn, gần như giống như xe tập đi của trẻ sơ sinh.
Nhưng hình như Tạ Vãn U rất hài lòng với thứ mình luyện chế ra...
Tạ Vãn U nghi ngờ quan sát Phong Nhiên Trú: "Sao chàng lại lộ ra biểu cảm như vậy? Có phải chàng thấy thứ này không tốt không?"
“Rất tốt.” Phong Nhiên Trú nghịch con lăn, cố gắng tìm một tính từ không quá cay độc: “Rất… đáng yêu.”
Tạ Vãn U không biểu cảm nói: “Ta cảm ơn chàng.”
Thành công chọc giận Tạ Vãn U, tâm trạng của Phong Nhiên Trú trở nên đặc biệt tốt, ngắm nghía con lăn một lúc, không hiểu sao chàng càng nhìn càng thấy thuận mắt, bèn thản nhiên cất vào trong tay áo: “Tặng ta.”
“?” Tạ Vãn U kinh ngạc trước sự vô liêm sỉ của hắn, buông lược lao tới: “Khi nào ta nói tặng chàng, trả lại cho ta.”
Phong Nhiên Trú không cho nàng thò tay vào trong tay áo mình, chỉ dùng một tay là khóa chặt hai cổ tay nàng: “Trước đây ta tặng nàng thanh kiếm Cửu phẩm, chẳng lẽ không nên được nhận một chút thù lao sao?”
Tạ Vãn U bị hắn khóa tay ôm vào lòng, nghe hắn nói xong, tức đến mức không nói nên lời: “Có phải chàng đã quên rồi không, là chàng cướp thanh kiếm của ta rồi làm hỏng, sau đó mới bồi thường thanh kiếm đó cho ta.”
Phong Nhiên Trú suy nghĩ một lúc, hình như đúng là có chuyện này, nhưng hắn đâu phải loại người có đạo đức, thấy không thể nói lý lẽ được, hắn liền đổi thành không nói lý lẽ: “Không phải bồi thường – trừ khi nàng dùng thứ khác để đổi.”
Tạ Vãn U thật sự thua hắn rồi.
Nàng bị Phong Nhiên Trú khống chế trong lòng, vừa ngẩng đầu lên đã thấy Tạ Chước Tinh đang tò mò nhìn họ, không khỏi mặt nóng lên, dùng khuỷu tay chọc chọc người sau lưng: “Chàng buông ra trước đã…”
Phong Nhiên Trú thản nhiên nắm lấy eo nàng, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve: “Thù lao của ta đâu?”
Tạ Vãn U khẽ ho một tiếng: “Chờ, chờ một chút nữa ta đưa cho chàng.”
Lúc này cuối cùng Phong Nhiên Trú cũng buông nàng ra.
Tạ Vãn U cảm thấy một luồng khí nóng bốc lên, trong nháy mắt nàng không còn thấy lạnh ở đâu nữa, chỉ cảm thấy toàn thân bắt đầu nóng lên.
Nàng hơi lắc lư ngồi xuống ghế, Phong Nhiên Trú bước tới, đứng sau lưng nàng, bắt đầu vô tình chơi đùa mái tóc nàng, giọng điệu trở nên nghiêm túc hơn nhiều: “Trận pháp ta dạy trước đây, vẽ ra cho ta xem.”
Tạ Vãn U không từ chối, tìm một xấp giấy trên bàn, lấy bút bắt đầu vẽ.
Nàng vẽ như nước chảy mây trôi, hầu như mỗi loại trận pháp đều được hoàn thành trong một lần, Phong Nhiên Trú cúi đầu nhìn một lúc, khẽ nói bên tai nàng: “Vẽ không tệ… là học trò xuất sắc nhất mà ta từng dạy.”
Đang nói cái gì thế, tay Tạ Vãn U run lên, suýt nữa vẽ sai, vàng tai cũng bắt đầu ửng đỏ vì xấu hổ.
Nàng định cãi lại Phong Nhiên Trú, nói ngoài nàng ra, hắn cũng chẳng dạy trận pháp cho ai khác, thì đột nhiên cổ đau nhói, bị hắn cắn một cái.
Tạ Vãn U khẽ kêu: “Chàng cắn ta làm gì?”
Phong Nhiên Trú lười biếng nói: “Hình phạt vì không tập trung vẽ trận pháp.”
“…”
Không biết có phải bản năng của loài mãnh thú đang phát tác hay không, Phong Nhiên Trú đặc biệt thích cắn cổ nàng, đôi khi Tạ Vãn U có cảm giác Phong Nhiên Trú thực ra là một ma cà rồng.
Nàng sờ sờ gáy, miễn cưỡng tập trung tinh thần lại, tiếp tục vẽ trận pháp.
Lúc đầu, nàng học trận pháp không hề dễ dàng, trận pháp có rất nhiều khẩu quyết và yếu nghĩa, đều phải ghi nhớ và học thuộc lòng, đến khi bắt đầu vẽ trận pháp, những đường nét phức tạp và hướng đi biến ảo khôn lường cũng khiến Tạ Vãn U đau đầu.
May thay, mọi thứ đều có quy luật, đợi đến khi nàng vẽ nhiều, có một số hiểu biết nhất định về hướng đi của đường nét trận pháp, tốc độ và chất lượng vẽ trận pháp của nàng mới có bước nhảy vọt.
Phong Nhiên Trú vẫn không nói nàng có thiên phú về trận pháp như thế nào, cũng không nói lời khen nàng, nếu nàng vẽ sai, Phong Nhiên Trú sẽ chỉ ra điểm chính, lạnh lùng bảo nàng vẽ lại – khi dạy nàng, Phong Nhiên Trú luôn rất nghiêm khắc với nàng.
Đến bây giờ, Tạ Vãn U đột nhiên rất tò mò về hình tượng của mình trong mắt Phong Nhiên Trú, bèn mở lời hỏi hắn: “Lúc đầu ta vẽ mãi không xong, chàng có thấy ta rất ngốc không?”
Phong Nhiên Trú nhàn nhạt nói: “Yêu cầu của ta rất cao, kiên nhẫn cũng có hạn, nếu nàng thực sự ngốc, ta chỉ dạy nàng một buổi tối thôi.”
“Đây là có ý khen ta sao?” Trong lòng Tạ Vãn U tràn đầy vui vẻ, không nhịn được mỉm cười.
Phong Nhiên Trú nhìn khuôn mặt tươi cười của nàng một lúc, dời mắt đi, đột nhiên đứng thẳng dậy: “Nàng vẽ trước đi… ta chơi với Tiểu Bạch một lát.”
Tạ Vãn U hơi thấy lạ vì sao hắn đột nhiên lương tâm bộc phát, muốn chơi với Tiểu Bạch. Trong lòng nàng tò mò, nhưng trên mặt lại giả vờ không biết, đáp một tiếng, cúi đầu tiếp tục vẽ trận pháp.
Phong Nhiên Trú lấy quả cầu chỉ nhỏ mà Huyền Minh Đạo Nhân tặng cho Tạ Chước Tinh ra, lắc lắc trước mắt Tạ Chước Tinh: “Chơi cái này nhé?”
Tạ Chước Tinh thấy Phong Nhiên Trú chịu chơi trò ném bóng với mình, mới đơn phương tha thứ cho việc hắn cố ý bắt nạt mình trước đó.
Nó vui vẻ chạy đến bên mép bàn, háo hức ngẩng đầu nhìn quả bóng, đuôi cũng vui vẻ vẫy qua vẫy lại.
Phong Nhiên Trú ném quả bóng lên: “Đi.”