Tạ Chước Tinh lập tức bay ra ngoài, bắt được bóng giữa không trung, sung sướng tha bóng đến cho Phong Nhiên Trú.
Phong Nhiên Trú lại ném ra lần nữa, lần này anh ném xa hơn một chút.
Không biết bản năng nào trong huyết mạch của Tạ Chước Tinh đã bị kích thích, đối với trò chơi nhỏ này, nó vui vẻ không biết chán, sau khi qua lại mấy lần như vậy, Tạ Vãn U phát hiện hình như Phong Nhiên Trú không có ý đồ xấu nào, chỉ đơn thuần là chơi đùa với vật nhỏ, lúc này mới thu hồi sự chú ý, tập trung vẽ trận pháp.
Đến khi nàng vẽ xong, ngẩng đầu nhìn lên, thì Tạ Chước Tinh đã biến mất, chỉ còn lại một mình Phong Nhiên Trú đứng ở cửa, vẻ mặt nhàn nhạt nhìn về phía ngoài cửa.
Tạ Vãn U kỳ lạ đi tới, theo ánh mắt của hắn nhìn về phía cảnh tuyết ngoài cửa: "Tiểu Bạch đâu?"
Phong Nhiên Trú quay đầu lại, lông mày hơi nhếch lên: "Đi rất xa để nhặt bóng rồi."
Tạ Vãn U: "..."
Nàng day day huyệt thái dương, bất đắc dĩ nói: "Chàng cố ý đúng không?"
Trên mặt Phong Nhiên Trú không hề thấy chút áy náy nào, rõ ràng viết "kể cả ta cố ý thì nàng cũng làm gì được ta".
"Chàng còn thật có lý chẳng sợ?" Tạ Vãn U tiến lại gần hắn một bước, hạ thấp giọng: "Vội vàng muốn đòi thù lao đến thế sao?"
Phong Nhiên Trú thản nhiên nói: "Ta chỉ chơi với Tiểu Bạch thôi."
Tạ Vãn U mới không tin lời ma quỷ của hắn, nhìn hắn chằm chằm một lúc: "Cúi đầu xuống."
"Làm gì?" Phong Nhiên Trú nói vậy nhưng vẫn cúi đầu xuống.
Tạ Vãn U và Phong Nhiên Trú đứng dưới mái hiên, bên ngoài là những bông tuyết rơi lất phất.
Ngay trong cảnh tuyết mênh mông như vậy, Tạ Vãn U ngẩng mặt lên, hôn lên môi Phong Nhiên Trú.
Trong nháy mắt, vạn vật tĩnh lặng, tuyết rơi xuống không còn âm thanh.
Tạ Vãn U cảm nhận được hơi nóng truyền đến từ phía Phong Nhiên Trú, cũng như hơi thở chỉ thuộc về riêng Phong Nhiên Trú.
Lúc đầu nàng chỉ đơn thuần muốn hôn Phong Nhiên Trú một cái, hôn xong sẽ rời đi, nhưng nàng thấy Phong Nhiên Trú vẫn không có phản ứng gì, trong lòng nàng nghi ngờ, liền thử liếm môi dưới của hắn.
Ngay giây tiếp theo, khi Tạ Vãn U còn chưa kịp phản ứng thì eo đã bị siết chặt, người trước mặt Tạ Vãn U dùng lực kéo mạnh, sau lưng nàng đập mạnh vào tường.
Tạ Vãn U hừ một tiếng, còn chưa kịp nói gì thì Phong Nhiên Trú giống như bị kích hoạt cơ quan nào đó, bá đạo bắt đầu công thành chiếm đất.
Tạ Vãn U giật mình, theo bản năng quay đầu muốn tránh, Phong Nhiên Trú phát hiện ý đồ của nàng, đưa tay bóp cằm nàng, hơi dùng sức, ép nàng mở miệng, sau đó không kiêng nể gì mà tiến sâu vào.
Rõ ràng là Phong Nhiên Trú không có bất kỳ kỹ xảo nào, chỉ dựa vào bản năng mà chiếm đoạt nàng, dưới sự cướp đoạt gần như hung dữ này, Tạ Vãn U gần như không thở nổi, cơ thể cũng dần mềm nhũn.
Phong Nhiên Trú dùng một tay giữ chặt eo nàng không để nàng trượt xuống, tay còn lại thì giam cầm cằm nàng, giống như bắt được con mồi, không muốn để nàng dễ dàng thoát khỏi.
Không xa, Tạ Chước Tinh ngậm quả bóng vất vả mới tìm được, vui vẻ bay về.
Nhưng nó hoàn toàn không ngờ, người đáng lẽ phải đợi nó về là hồ ly thúc thúc, hiện tại lại đang ôm nương nó, không biết đang làm gì.
Vì hồ ly thúc thúc quay lưng về phía nó, hoàn toàn che khuất Tạ Vãn U trong lòng, Tạ Chước Tinh nhìn không rõ động tác của họ, nó ngậm quả bóng nhỏ, tò mò đi vòng sang bên cạnh.
Nhìn một cái, Tạ Chước Tinh mới phát hiện, thì ra hồ ly thúc thúc lại lén hôn nương sau lưng nó!
Một tiếng rầm vang lên, quả bóng nhỏ trong miệng nó rơi xuống đất.
vật nhỏ há hốc mồm.
Tạ Vãn U bị động tĩnh này làm giật mình, như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, vội vàng đẩy Phong Nhiên Trú ra.
Hơi thở của nàng hơi loạn, trừng mắt nhìn Phong Nhiên Trú, người này hôn người khác cũng quá cuồng rồi đi.
Quay đầu nhìn bộ dạng tan nát cõi lòng của Tạ Chước Tinh, Tạ Vãn U càng thêm không biết giấu mặt vào đâu.
Vậy mà lúc này Phong Nhiên Trú còn ôm eo nàng, thỉnh thoảng lại hôn nhẹ lên má nàng hỏi: "Sao vậy?"
Hắn vậy mà còn dám hỏi sao vậy... Tạ Vãn U đẩy hắn ra một chút, khẽ ho một tiếng: "Tiểu Bạch..."
Tạ Chước Tinh bay lên vai Tạ Vãn U, tức giận tố cáo Phong Nhiên Trú đối diện: "Hồ ly thúc thúc, thúc lợi dụng lúc Tiểu Bạch đi nhặt bóng, lén hôn nương!"
Đối mặt với lời buộc tội của vật nhỏ, Phong Nhiên Trú vô cùng bình tĩnh: "Không được sao?"
Tạ Chước Tinh: "Không được, nương thích Tiểu Bạch, chỉ có thể hôn Tiểu Bạch, không thể, không thể..."
Phong Nhiên Trú nhếch môi cười, trong mắt Tạ Vãn U, không hiểu sao lại có chút mê hoặc quyến rũ: "Nàng ấy cũng thích ta, vì sao ta không thể hôn?"
Tạ Chước Tinh không nói lại được hắn, tức đến suýt khóc, đôi mắt trở nên đẫm lệ, quay đầu nhìn Tạ Vãn U, hỏi: "Nương, người thật sự thích hồ ly thúc thúc sao?"
Tạ Vãn U có chút chột dạ, nhưng vẫn bế Tiểu Bạch từ trên vai xuống, khẽ ho một tiếng, nghiêm túc nói với nó: "Nương thật sự thích hồ ly thúc thúc, nhưng nương sẽ không vì thích hồ ly thúc thúc mà không thích Tiểu Bạch, nương mãi mãi thích Tiểu Bạch."
Lời này của nàng đã nói trúng điều mà đứa bé để ý nhất.
Nghe nương nói không vì hồ ly thúc thúc mà không thích mình, Tạ Chước Tinh mới được dỗ dành đôi chút.
Tạ Chước Tinh cũng không phải không thích hồ ly thúc thúc, chỉ là không muốn hồ ly thúc thúc thay thế vị trí của mình trong lòng nương.
Nhận được sự đảm bảo của Tạ Vãn U, nó yên tâm hơn một chút, đuôi lại bắt đầu vẫy vẫy: "Thật không?"
"Thật mà." Tạ Vãn U hôn lên đầu nhỏ của nó: "Thích bảo bối nhất."
Nàng hiểu suy nghĩ của Tiểu Bạch, đối với một đứa bé từng nhiều lần suýt bị vứt bỏ, không được thích đồng nghĩa với việc sẽ lại bị vứt bỏ, mà Phong Nhiên Trú chen vào giữa bọn họ, tự nhiên sẽ bị Tiểu Bạch coi là kẻ thù.