Bây giờ, cũng chỉ là từ đầu sư huynh và sư tôn, chuyển sang đầu sư bá... mà thôi.
Nghĩ đến đây, Tạ Vãn U có chút buồn bực.
Sao lại khéo thế, Phong Nhiên Trú là Ma tôn, còn lại là sư bá của nàng.
Nếu chuyện này mà truyền ra ngoài, những người không biết rõ sự thật e sẽ nghĩ bản tính nàng khó dời, thích cảm giác kích thích đồi bại này...
Phong Nhiên Trú thấy nàng ngẩn người, dùng trán không nặng không nhẹ húc nàng một cái: "Nghĩ gì thế?"
Tạ Vãn U sờ trán bị húc, khẽ ho một tiếng: "Nhưng mà, có thể giấu được thì cứ giấu đi, nếu không, muốn giải thích cũng rất khó giải thích.”
Phong Nhiên Trú không phản đối, sau khi nghe Tạ Vãn U nói sẽ chọn mình, tâm trạng hắn trở nên rất tốt. Mặc kệ đây có phải là lời dỗ dành hắn hay không, thì dù sao cũng rất dễ nghe.
"Nhớ lấy lời nàng nói." Phong Nhiên Trú nhìn Tạ Vãn U bằng đôi mắt thú màu xám xanh, giọng nói trầm xuống: "Nếu nàng nuốt lời... ta sẽ đưa nàng về Ma cung, trông chừng nàng."
Trông chừng? Tạ Vãn U hơi mím môi, là giam giữ đi.
Nàng tưởng tượng một chút, mặt đỏ bừng, hình như cũng khá kích thích...
Để chuyển hướng sự chú ý, Tạ Vãn U hỏi sang chuyện khác: “Chàng đến Huyền Thương Kiếm Tông, thì chuyện ở Ma vực sẽ thế nào?"
"Đã để người ở lại theo dõi." Phong Nhiên Trú từ lâu đã nhìn thấu trong đầu nàng chứa thứ lộn xộn gì, thờ ơ tiến lại gần, liếm láp cần cổ đang lộ ra của nàng: "Chờ giải quyết xong tên do thám Thần Khải cài vào Huyền Thương Kiếm Tông, ta sẽ quay lại một chuyến."
Tạ Vãn U bị liếm đến nỗi biểu cảm thay đổi trong chốc lát, đẩy đầu hổ đang tiến lại gần ra, nhe răng trợn mắt che lấy cần cổ đang đau nhói: "Lại nói, chàng vào tông môn bằng cách nào, sau đó lại ra ngoài bằng cách nào?”
Phong Nhiên Trú chỉ vô thức liếm một cái, không ngờ da thịt của Tạ Vãn U lại mềm mại như vậy, lập tức đỏ ửng một mảng lớn.
Ánh mắt hắn hơi lóe lên, lại ngồi ngay ngắn trở lại: "Nếu như cưỡng ép đột phá, với thân phận đoạt ma của ta, quả thực không thể phá vỡ kết giới do sư tôn để lại, cách duy nhất chính là để người của Huyền Thương Kiếm Tông chủ động mở kết giới, cho ta vào."
Tạ Vãn U: "Cho nên chàng mới dựng một tình huống để cho mình ‘'sống lại’, chỉ có như vậy mới có thể lấy được lòng tin của các sư bá khác nhanh nhất, từ đó quang minh chính đại tiến vào Huyền Thương Kiếm Tông?"
"Đúng vậy.” Phong Nhiên Trú nhàn nhạt đáp: "Còn về việc thoát ra ngoài, đã khôi phục được thân phận Ngũ đệ tử, tự nhiên cũng có thể khôi phục quyền tự do ra vào Huyền Thương Kiếm Tông."
"..." Tạ Vãn U không biết nên nói gì nữa, âm thầm giơ ngón tay cái với hắn: "Giỏi, đúng là giỏi."
Phong Nhiên Trú liếc nàng một cái, nghiêng người tới, liếm mu bàn tay nàng.
Mu bàn tay trắng nõn của Tạ Vãn U lập tức đỏ ửng một mảng lớn.
Phong Nhiên Trú, kẻ gây họa này, còn làm ra vẻ không hiểu: "Da nàng sao lại mềm như vậy?"
Tạ Vãn U tức đến chết, vội vàng rụt tay về, tiện tay kéo áo choàng, che kín toàn thân mình, oán trách nói: "Không có dáng vẻ da dày thịt béo, làm giảm đi trải nghiệm của chàng về phương diện này, thật là ngại quá."
Phong Nhiên Trú dễ như trở bàn tay đẩy Tạ Vãn U, người đã cuộn tròn thành một cái kén, ngã xuống, ấn nàng dưới vuốt hổ, cúi đầu từ trên cao ngửi ngửi cần cổ nàng, trầm giọng nói: "Miệng lưỡi sắc bén."
Tạ Chước Tinh đang ngủ ngon lành từ trong ngực Tạ Vãn U lăn ra, mơ mơ màng màng ngẩng đầu lên, liền thấy nương bị một con Bạch hổ lớn đè dưới vuốt hổ, lập tức sốt ruột, bay tới dùng vuốt hổ nhỏ bé của mình cố gắng đẩy cái đầu hổ to lớn kia: "Hồ ly thúc thúc xấu xa, không được ăn nương!"
Phong Nhiên Trú vẫn không nhúc nhích, thả Tạ Vãn U đang nằm dưới vuốt hổ ra: "Chúng ta chỉ đang chơi thôi."
Tạ Chước Tinh vốn không tin, cho đến khi nhìn thấy Tạ Vãn U "yếu đuối bất lực" nắm lấy miếng đệm vuốt hổ màu đen của Phong Nhiên Trú, không giống như sợ hồ ly thúc thúc, lúc này mới miễn cưỡng tin tưởng, bay lên đầu Phong Nhiên Trú nằm sấp, rất nhanh lại tiếp tục ngủ gà ngủ gật.
Đối với vật nhỏ mà nói, sức mạnh trên người cha cũng có thể nuôi dưỡng cơ thể nó ở một mức độ nhất định, loại sức mạnh này khiến nó vô cùng thoải mái, biểu hiện trên người Tạ Chước Tinh chính là khiến nó không nhịn được muốn ngủ.
Phong Nhiên Trú không để ý đến nó, giọng điệu nghiêm túc hơn một chút, cùng Tạ Vãn U thương lượng về các chi tiết đối phó với Hướng Quân Trạch.
Hướng Quân Trạch hiện tại còn đang ở Tư Qua Nhai tự kiểm điểm, phải đến tối mai mới có thể ra ngoài, Tạ Vãn U định nhân cơ hội này, bày một ván cờ cho Hướng Quân Trạch.
Mà muốn bày ván cờ, nàng cần một đạo cụ quan trọng.
Hôm nay Phong Nhiên Trú đã mang đạo cụ nàng cần đến.
Phong Nhiên Trú hóa thành hình người, ôm đứa bé trên đầu vào lòng, Tạ Vãn U ngồi xếp bằng đối diện hắn, cùng hắn nhìn chiếc chậu Thủy Kính Sơn Hải lấp lánh trên mặt đất: "Đây chính là pháp bảo mà chàng nói sao?"
Phong Nhiên Trú sờ sờ đôi tai nhỏ rũ xuống của đứa bé, tùy ý nói: "Là pháp khí ta luyện chế năm ngoái, bên trong chậu tự có một phương thiên địa, có thể tùy ý tạo ra bất kỳ ảo cảnh nào theo ý muốn của chủ nhân."
Tạ Vãn U xoa xoa cằm: "Tương tự như nguyên lý của nhẫn trữ vật sao, thông qua thủ đoạn luyện khí, có thể tạo ra một không gian mới, có phải quá mức nghịch thiên rồi không?"
"Chỉ là thao tác bình thường của Luyện khí sư Thiên cấp thôi." Phong Nhiên Trú không thấy có gì: "Sư tôn của nàng còn luyện chế được đan Cải Tử Hồi Sinh, chẳng phải còn nghịch thiên hơn sao?"
Tạ Vãn U nghĩ một chút, cũng thấy hắn nói đúng, thế giới tu chân, vốn không thể giải thích bằng khoa học.
"Chiếc chậu Thủy Kính Sơn Hải này dùng thế nào?"