Phong Nhiên Trú: "Nàng tưởng tượng một cảnh tượng, sau đó nói cho ta biết."
Tạ Vãn U suy nghĩ một chút, hứng thú muốn thử nói: "Vậy thì trước tiên tạo ra một Ma cung nhìn thử một chút."
Phong Nhiên Trú vươn tay phía trên chậu Thủy Kính Sơn Hải, cảnh tượng trắng xóa ban đầu bên trong chậu thay đổi, chuyển thành góc nhìn từ trên cao nhìn xuống Ma cung.
Tạ Vãn U tán thưởng nói: "Không tệ, giống hệt Ma cung."
Phong Nhiên Trú kéo gần góc nhìn, chuyển thành cảnh tượng bên trong Ma cung.
Tạ Vãn U gật đầu: "Ừm, rất mượt mà, có thể tạo ra một số người không?"
"Có thể." Phong Nhiên Trú ngẩng đầu: "Nàng muốn tạo ra người như thế nào?"
Tạ Vãn U: "Tạo ra Tiểu Bạch, chạy nhảy ở bên trong.”
Phong Nhiên Trú lập tức tạo ra theo lời nàng nói.
Rất nhanh, bên trong chậu Ma cung đã xuất hiện một vật nhỏ lông xù, nó thò đầu thò cổ nhìn xung quanh, sau đó bắt đầu chạy khắp nơi.
Rất nhanh, nó đã từ một vật nhỏ lông xù trắng nõn, biến thành một con mèo nhỏ bẩn thỉu.
Lúc này, mèo con bẩn thỉu lên tiếng: "Tiểu Bạch là đứa ngốc, hồ ly thúc thúc là hồ ly thúc thúc giỏi nhất thiên hạ!"
Tạ Vãn U cảm thấy cảnh tượng này hơi mang một chút tình cảm cá nhân của Phong Nhiên Trú.
Nhưng Phong Nhiên Trú vẫn rất bình tĩnh, như thể người đang điều khiển con mèo tán dương mình không phải là hắn.
Tạ Chước Tinh nằm trong lòng Phong Nhiên Trú, nghe thấy giọng nói của chính mình, lại giật mình tỉnh dậy. Nhìn rõ cảnh tượng trong chậu, nó lập tức dựng đứng tai lên, quan sát con mèo xấu xí kia một cách cảnh giác và bối rối. Đầu óc nó đầy những dấu hỏi: "Sao Tiểu Bạch lại ở trong chậu?"
Phong Nhiên Trú nghiêm túc lừa dối nó: "Đây là chậu tiên tri, có thể dự đoán những chuyện sẽ xảy ra trong tương lai. Ta đã thấy rồi, trong tương lai con sẽ thừa nhận bản thân là đứa ngốc."
Tạ Chước Tinh: "???"
Tạ Chước Tinh nhìn chậu rồi lại nhìn Phong Nhiên Trú, đôi mắt nhỏ lộ ra chút do dự và mơ hồ vì bị lừa. "...Thật sao?"
Phong Nhiên Trú còn dám lừa cả trẻ con, lương tâm không đau à?
Tạ Vãn U ho nhẹ một tiếng, giải thích với con: "Đừng nghe lời cha con nói, cái chậu này có thể tạo ra ảo ảnh giả, Tiểu Bạch trong chậu là do cha con tạo ra, nó nói gì cũng do cha con quyết định."
Tạ Chước Tinh mới hiểu ra, nó lại bị hồ ly thúc thúc lừa rồi. Tiểu Bạch lập tức nhìn hắn với ánh mắt khinh bỉ: "Hồ ly thúc thúc lừa trẻ con, thật xấu hổ!”
Phong Nhiên Trú khẽ nhếch môi, xoa xoa đầu mèo: "Ai bảo con dễ bị lừa thế?"
Tạ Chước Tinh bị xoa cho lông rối tung, vùng vẫy thoát khỏi bàn tay của hồ ly thúc thcs, bay lên đùi Tạ Vãn U, tức giận liếm lông của mình.
Tạ Vãn U vuốt đầu nó, nói với Phong Nhiên Trú: "Hiệu quả còn tốt hơn ta tưởng. Vậy bây giờ chúng ta cùng bàn bạc xem nên tạo ra ảo ảnh gì cho Hướng Quân Trạch đi."
Phong Nhiên Trú gật đầu, trao đổi ánh mắt với Tạ Vãn U. Cả hai đều nhìn thấy ý đồ xấu trong mắt nhau.
...
Hướng Quân Trạch một mình ở Tư Qua Nhai suốt 3 ngày.
Gã không lộ ra ngoài, nhưng trong lòng rất bất an.
Gã ẩn núp nhiều năm, chờ cơ hội khơi dậy tâm ma của Độ Huyền Kiếm Tôn. Lúc này gã đã nắm được cơ hội, tâm ma sắp chiếm hữu hoàn toàn tinh thần của Độ Huyền, phá hủy nền tảng và công phu tu luyện của y. Nhưng một đứa bé vô tình chen vào, khiến gã bị giam ở Tư Qua Nhai, không thể tiếp tục kế hoạch. Sao gã có thể không tức giận!
Huyền Cực Chân Nhân đã tìm thuốc trị tâm ma cho Độ Huyền Kiếm Tôn. Cộng với Phong Nhiên Trú hồi sinh, chuyện chữa lành tâm ma của y chỉ là vấn đề thời gian.
Hướng Quân Trạch hối hận vì hôm đó mình đã nói chuyện với linh thú đó. Gã nên nắm lấy cơ hội, kích phát tâm ma của Độ Huyền trước khi y được chữa khỏi. Nhưng hôm đó, nhìn vào mắt linh thú, gã không nhịn được mà hỏi những câu đó.
Lúc đó Hướng Quân Trạch không ngờ mình bị một linh thú vu khống, kết cục bị giam 3 ngày.
Trong lòng gã đầy oán hận. Dù chỉ 3 ngày, nhưng gã có thể bỏ lỡ thời cơ tốt nhất để ra tay!
Gã sốt ruột ở trong Tư Qua Nhai, không dám bỏ đi sợ người khác nghi ngờ, phá hỏng kế hoạch. Gã chỉ có thể cố chịu đựng đến hết 3 ngày.
Chiều ngày thứ 3, cuối cùng gã cũng được rời Tư Qua Nhai.
Trong 3 ngày đó, gã hoàn toàn không biết tin tức bên ngoài, cũng không rõ tâm ma của Độ Huyền đã được chữa lành hay chưa, trong lòng làm sao không lo. Vì vậy, vội vã đi hỏi thăm thông tin.
Đi trên một con đường nhỏ, Hướng Quân Trạch bỗng cảm thấy dưới chân mình trống không. Gã hơi ngạc nhiên cúi nhìn xuống, thấy một cái hố nhỏ.
Gã đang vội vã, không rảnh để ý tại sao lại có cái hố ở đây, nhanh chóng đi vài bước rồi bay đi theo một hướng.
Chưa kịp bay đến Minh Tâm Phong nơi sư tôn Huyền Minh Đạo Nhân của mình ở, Hướng Quân Trạch đã thấy ánh lửa lập lòe.
Lửa?
Hướng Quân Trạch nhăn mày, khi bay gần hơn, gã nghe thấy nhiều tiếng ồn hỗn loạn.
"Mau báo cho Đại sư bá! Sư thúc Độ Huyền bị hỏa nhập ma!"
"Cản ngài ấy lại! Nhanh!"
"Sư thúc Độ Huyền, ngài không nhận ra chúng ta sao? Tỉnh lại đi, đừng để tâm ma chiếm cứ tinh thần của mình!"
Trái tim Hướng Quân Trạch đập thật mạnh.
Gã bay gần hơn, thấy đại điện đang bốc cháy.
Vô số đồ đệ Huyền Thương hoảng sợ đứng trước cửa đại điện, tay cầm kiếm, chĩa thẳng vào người bên trong.
Trong ánh lửa đỏ rực của điện, một người từ từ bước ra.
Dung Độ đi chân trần, chân đầy vết thương, nhưng y không để ý, kéo theo chiếc áo trắng vấy máu. Thanh kiếm trong tay y nhỏ từng giọt máu xuống đất.
Trên mặt u đã mọc lên những vết mốc đen biểu thị sự đọa ma. Tóc rối bù, bước ra từ ngọn lửa, giống như một Tu la giết chóc.
Giây tiếp theo, y vung kiếm chém xuống. Các đồ đệ vội rút kiếm đỡ đòn, nhưng với công lực của họ, làm sao đỡ nổi nhát chém hết sức của Kiếm Tôn Độ Kiếp kỳ?
Hướng Quân Trạch nấp sau tảng đá, hào hứng chiêm ngưỡng cảnh tượng mà gã mơ ước bấy lâu.
Thành công rồi!