"Tiểu Bạch ở đây!" Tạ Chước Tinh sợ hãi quá độ giống như túm được cọng rơm cứu mạng, giẫm lên chăn chui tọt vào ổ chăn của Tạ Vãn U, sau đó thò đầu mèo ra, cảnh giác nhìn Phong Nhiên Trú bên cạnh một lúc, nhỏ giọng hỏi Tạ Vãn U: "Nương ơi, sao hồ ly thúc thúc lại ngủ trên giường của chúng ta vậy?"
Tạ Vãn U nhắm mắt hôn nhẹ đầu mèo của nó, trả lời có phần mơ hồ: "Hồ ly thúc thúc... đêm qua về muộn quá, không có chỗ ngủ, nên nương mới cho thúc ấy ngủ cùng chúng ta."
Thực ra là tối qua Phong Nhiên Trú làm quá trớn, đợi đến khi được bế về, nàng đã không còn sức ngăn cản bất kỳ hành vi nào của Phong Nhiên Trú, chỉ có thể mặc cho hắn cùng nàng và Tiểu Bạch chen chúc trên một chiếc giường...
Là thủ phạm, Phong Nhiên Trú không hề tỏ ra áy náy: "Đúng, chính là như lời nương con nói đó, Tiểu Bạch sẽ không giận chứ?"
Tạ Chước Tinh đúng là có hơi giận, vừa tỉnh dậy đã phát hiện mình bị hồ ly thúc thúc chen vào góc, nương vốn có thể dính lấy mình cũng bị hồ ly thúc thúc chiếm mất rồi, đứa bé nào chịu được chứ.
Tạ Chước Tinh tức giận trừng mắt nhìn hắn, mũi nhỏ khịt khịt, nghi ngờ nói: "Nhưng mà, sao trên người của hồ ly thúc thúc toàn mùi nương thế?"
Phong Nhiên Trú nhấc chăn lên ngửi, chẳng thèm để ý nói: "Không biết, có lẽ là do đắp chung chăn với nương con thôi."
Tạ Chước Tinh nghiêm túc khuyên nhủ: "Hồ ly thúc thúc đừng ôm nương con nữa, ngủ thế này rất không thoải mái."
Phong Nhiên Trú vuốt ve vòng eo của Tạ Vãn U, thản nhiên nói: "Ta thấy rất thoải mái, con hỏi nương con xem, nàng có thoải mái không."
Tạ Chước Tinh lập tức nhìn về phía Tạ Vãn U.
Tạ Vãn U lặng lẽ che mặt, quay người đi, còn đạp Phong Nhiên Trú một cước qua lớp chăn.
Tạ Chước Tinh: "?"
Trẻ con không hiểu, trẻ con hoang mang.
Không lâu sau, Tạ Vãn U phải dậy đi luyện kiếm ở giáo trường rồi, nàng vỗ vỗ cánh tay đang quấn quanh eo mình, ra hiệu cho Phong Nhiên Trú buông ra.
Phong Nhiên Trú mở mắt ra, lười biếng nói: "Sớm thế này, đi làm gì thế?"
Tạ Vãn U thản nhiên nói: "Đến giờ rồi, ta phải đi luyện kiếm."
Phong Nhiên Trú hơi nhíu mày, có chút không tin, chống nửa người dậy nhìn nàng, đuôi mắt hơi nhếch lên: "Ta vất vả lắm mới về được một chuyến, nàng không nghĩ đến chuyện ở bên ta nhiều hơn một chút, ngược lại còn muốn vứt bỏ ta, tự mình đi luyện kiếm?"
Bị hắn chất vấn như vậy, Tạ Vãn U không hiểu sao mình lại giống như một kẻ vô tình vô nghĩa: "... Nhưng ta mỗi ngày đều phải luyện kiếm mà, làm việc gì cũng phải kiên trì, không thể nửa chừng bỏ cuộc."
Phong Nhiên Trú mặt lạnh: "Không được đi."
Con hổ lớn hoang dã đến từ Ma Vực này càng ngày càng dính người, Tạ Vãn U bất đắc dĩ thở dài, giảng đạo lý với hắn: "Có một câu nói như thế này, người quân tử học tập, không thể một ngày quên lãng, một ngày quên lãng, thì chí hướng sẽ hoang phế, tâm tà ác sẽ thắng thế, ta luyện kiếm, cũng là đạo lý này."
Phong Nhiên Trú liếc xéo nàng: "Ý nàng là gì, học vấn ít, nghe không hiểu."
Tạ Vãn U: "..."
Đây là đang giở trò vô lại sao.
Cuối cùng, Tạ Văn U dỗ dành hắn vài phút, Phong Nhiên Trú mới miễn cưỡng buông nàng ra.
Tạ Văn U bước xuống giường, cúi người hôn lên mặt hắn: "Rất nhanh thôi, chờ ta quay về sẽ tiếp tục ở cùng chàng."
Phong Nhiên Trú cảm thấy nàng giống như đang dỗ một thú cưng nhỏ trong nhà.
Sau khi hôn Phong Nhiên Trú, Tạ Văn U cũng hôn lên đứa nhỏ đang ngủ mơ màng.
Tạ Chước Tinh vừa ngủ được một lúc, dễ dàng bị nàng hôn thức dậy. Thấy Tạ Văn U đang mặc quần áo, nó buồn ngủ hỏi: "Nương ơi, nương đi luyện kiếm à?"
Tạ Văn U: "Đúng vậy, không sao đâu, tiểu Bạch có thể tiếp tục ngủ cùng hồ ly thúc thúc."
Phong Nhiên Trú dựa nửa người vào thành giường, nhìn chằm chằm Tạ Văn U với vẻ mặt không vui, đột nhiên hỏi một cách khó hiểu: "Chờ nàng lấy được kiếm bổn mệnh, chẳng lẽ cũng giống như các kiếm tu khác, đuổi ta đi rồi mỗi đêm ngủ cùng kiếm bổn mệnh sao?"
Tạ Văn U vừa cầm lấy thanh kiếm, nghe vậy giật mình quay đầu lại: "Sao chàng lại nghĩ thế, mặc dù ta là kiếm tu nhưng cũng chưa mê kiếm đạo đến mức đó... Trước đây khi dùng kiếm bổn mệnh, ta cũng chỉ đặt kiếm bên cạnh thôi."
"Đối với chủ kiếm, kiếm bổn mệnh thật sự sẽ có sức hấp dẫn mạnh mẽ, thanh kiếm kia bị cướp của nàng không được tính." Phong Nhiên Trú nói xong, quay mặt đi, tự mình vuốt cổ đứa nhỏ, lạnh lùng cười khẩy một tiếng: "Nếu không tại sao lại có người nói kiếm của kiếm tu không khác gì vợ của kiếm tu chứ?"
Tạ Văn U: "..."
Vậy là, bây giờ hắn lại ghen với một thanh kiếm bổn mệnh chưa từng gặp mặt?
Tạ Văn U thầm nghĩ, có vẻ như Phong Nhiên Trú không chỉ là thích dính người... mà còn là một thùng giấm chua.
Tạ Chước Tinh bị vuốt cổ liên tục, quấy rầy khiến nó không thể ngủ lại được, quay đầu tức giận cắn một cái vào hồ ly thúc thúc phiền phức.
Phong Nhiên Trú hơi nhíu mày, trả đũa bằng cách cúi đầu cắn lấy tai đứa nhỏ.
Thấy hai cha con sắp đánh nhau, Tạ Văn U vội vàng ngăn cản lại.
Nàng không yên tâm lắm, trước khi đi có dặn dò hai người: "Sau khi ta đi, hai người không được cãi nhau, cũng không được đánh nhau, hiểu chưa?"
Phong Nhiên Trú và Tạ Chước Tinh liếc nhau, ghét bỏ quay đầu đi, nhưng câu trả lời lại rất đồng thanh: "Hiểu rồi."
Tạ Văn U cảm thấy hai con hổ lớn nhỏ trông cũng khá ngoan, không giống như sẽ đánh nhau nữa, nên mới yên tâm rời đi.
Vậy mà khi Tạ Văn U mới bước ra khỏi cửa, Phong Nhiên Trú liền đè một bàn tay lên đứa nhỏ, gần như hiền hòa nói: "Nương đi rồi, cha chơi với con nhé, thế nào?"
Tạ Chước Tinh: "..." Không, nó không muốn.
...
Lần này ra ngoài, ngoài tập luyện buổi sáng, Tạ Văn U còn muốn nói chuyện với Độ Huyền Kiếm Tôn về chuyện xuống núi, nhận giấy thông hành rồi đi dạo Vân Thành.