Ở Huyền Thương Kiếm Tông luyện tập kín đáo quá lâu, nàng thực sự hơi bức bối.
Tuy nhiên, khi nàng nói chuyện này với Dung Độ, Dung Độ lại không tán thành lắm, nhăn mặt nói: "Con mới vừa thăng cấp Nguyên Anh, đúng lúc cần củng cố công pháp, dưới núi lại rối ren, hiếm thấy có Băng linh căn xuất hiện, chắc chắn sẽ thu hút sự chú ý."
Dung Độ quản nàng rất chặt, Tạ Vãn U có thể hiểu được, dù sao tâm ma của Dung Độ mặc dù đã gần như bình phục, nhưng những chuyện đã xảy ra trước kia đủ để khiến Dung Độ mắc chứng rối loạn căng thẳng sau sang chấn, chỉ cần nàng vừa nhắc đến chuyện rời đi, Dung Độ sẽ cảm thấy bên ngoài rất không an toàn, bất kỳ ai cũng có thể làm tổn thương Tạ Vãn U chưa đủ mạnh mẽ.
Sự lo lắng và bất an quá mức này thể hiện ở Dung Độ, chính là khuynh hướng cực đoan muốn giam nàng lại trong Huyền Thương Kiếm Tông suốt đời.
Nhưng Tạ Vãn U đã không còn là trẻ con nữa, không thể cứ mãi ở trong Huyền Thương Kiếm Tông, giống như một chiếc bình hoa yếu đuối, cả đời chỉ biết nhận sự bảo vệ.
Vì vậy, Tạ Vãn U cảm thấy nàng phải để Dung Độ dần chấp nhận sự thật sớm muộn gì nàng cũng sẽ rời khỏi tông môn, và nhận ra nàng đã có khả năng xử lý một số tình huống nguy cấp, để chữa lành căn bệnh trong lòng Dung Độ.
Tạ Vãn U mềm giọng nói: "Ta sẽ ẩn giấu hơi thở, hơn nữa chỉ đi ra ngoài dạo một vòng rồi sẽ lập tức quay về."
Dung Độ thấy nàng một mực muốn xuống núi, dần dần lộ vẻ hơi bực bội, y đứng dậy, đi đến bên cửa sổ, quay lưng về phía nàng, bóng lưng gầy gò lộ ra sự khước từ không tiếng động, hình như muốn mượn cái này để nàng biết khó mà lui.
Nhưng Tạ Vãn U không hề lùi bước, đứng sau lưng y, nhẹ giọng nói: "Nhưng mà, ta thực sự rất muốn ăn bánh ngọt của tiệm bánh ngọt mới mở ở Vân Thành."
Cuối cùng Dung Độ cũng quay lại nhìn nàng: "Kiếm tu không nên ham mê thú vui ăn uống."
"Nói như vậy, kiếm tu cũng không nên đi luyện đan."
Dung Độ nhíu mày nhìn nàng một lúc, cuối cùng cũng thỏa hiệp.
Những năm này, mặc dù tiểu đồ đệ đã thay đổi, nhưng sự bướng bỉnh trong xương cốt vẫn không hề thay đổi.
Dung Độ lấy ra một chuỗi vòng tay từ trong tay áo, đưa cho Tạ Vãn U: "Muốn đi thì đi, đeo cái này vào."
Tạ Vãn U nhận lấy, quan sát viên linh thạch màu lục trên vòng tay: "Đây là cái gì vậy ạ?"
"Pháp khí ẩn giấu tu vi và linh căn." Dung Độ nói: "Gần đây giới tu chân đồn chủ nhân của kiếm Phất Sương sắp xuất hiện, con lại là Băng linh căn, nên khiêm tốn một chút thì tốt hơn."
Tạ Vãn U không từ chối, nghe Dung Độ nhắc đến chủ nhân của kiếm Phất Sương, không nhịn được mà hỏi thêm một câu: "Tại sao Băng linh căn lại gây chú ý, chẳng lẽ chủ nhân của kiếm Phất Sương là Băng linh căn?"
"Không chắc, cũng có thể là Hỏa linh căn khắc chế băng." Thấy Tạ Vãn U lộ vẻ tò mò, Dung Độ mấp máy môi, giải thích: "Kiếm Phất Sương được đúc từ một luồng tinh hồn của Phượng hoàng, mà con Phượng hoàng đó chính là Tuyết Phượng."
Tạ Vãn U hơi kinh ngạc, bởi vì nàng nghe nhiều nhất chính là Hỏa Phượng, Tuyết Phượng thì nghe rất ít.
Dung Độ tiếp tục nói: "Cho nên người đời suy đoán, người có thể khống chế được kiếm Phất Sương, hoặc là Băng linh căn có thuộc tính phù hợp với Tuyết Phượng, hoặc là Hỏa linh căn khắc chế thuộc tính của nó."
Thì ra là vậy, Tạ Vãn U vuốt ve chiếc vòng tay đó, suy tư nói với Dung Độ: "Ta nhất định sẽ cẩn thận."
Dung Độ nhìn nàng, vẫn không mấy yên tâm: "Đi cùng sư tỷ và sư huynh của con."
... Được rồi, đây là lần đầu tiên nàng xuống núi, đợi sau nhiều lần, Dung Độ sẽ quen thôi.
Sau khi liên lạc với Dung Tri Vi và Yến Minh Thù bằng phù Truyền Tin, Tạ Vãn U lại bắt đầu lo lắng, bởi vì theo kế hoạch của nàng, lần này đi Vân Thành, nàng định đi cùng Phong Nhiên Trú.
Tạ Vãn U trở lại tìm Phong Nhiên Trú, nhưng ngoài dự đoán, không chỉ Phong Nhiên Trú không có trong phòng, Tiểu Bạch cũng không có.
Tạ Vãn U lấy phù Truyền Tin tìm người: "Chàng mang Tiểu Bạch đi đâu rồi?"
Bên phía Phong Nhiên Trú truyền đến tiếng gió rít, giọng nói của hắn trầm thấp, rất có từ tính, nhưng lời nói ra lại khiến huyết áp của Tạ Vãn U tăng vọt: "Nàng bỏ ta đi luyện kiếm, ta rất tức giận, vì vậy đã bắt cóc Tiểu Bạch, mang nó cùng về Ma Vực rồi."
"?" Tạ Vãn U tức chết, để Phong Nhiên Trú trông trẻ, hắn thế mà lại bắt cóc cả trẻ con: "... Sao chàng không bắt luôn cả ta đi, bắt luôn cả nhà không để lại manh mối mới tốt chứ!"
Phong Nhiên Trú đột nhiên cười một tiếng, lười biếng nói: "Ta lừa nàng thôi, ta mang Tiểu Bạch lên núi săn thú rồi."
"Săn thú?" Tạ Vãn U có chút không tin: "Đứa bé còn nhỏ như vậy, có thể bắt được thứ gì chứ?"
Phong Nhiên Trú hừ một tiếng: "Một lát nữa nàng sẽ biết thôi, nó không yếu đuối như nàng nghĩ đâu."
Quả nhiên, không lâu sau, Phong Nhiên Trú đã dẫn theo đứa bé trở về.
Tạ Vãn U trơ mắt nhìn đứa bé tha một con gà rừng lớn hơn nó gấp nhiều lần, lết đến trước mặt nàng một cách khó khăn, sau đó thả con gà rừng xuống, ngồi xổm rất ngay ngắn, ngẩng đầu lên, vẻ mặt cầu xin khen ngợi: "Lông gà siêu đẹp, tặng cho nương nè ~"
Tạ Vãn U: "..."
Lúc này, con gà rừng vẫn luôn giả chết đột nhiên sống dậy, vỗ cánh định bỏ chạy, Tạ Chước Tinh thấy vậy, hung tính bộc phát, lập tức lao tới, dùng chân đè lên lưng con gà rừng, một lần nữa cắn vào cổ nó.
Con gà rừng liều mạng đập cánh, Tạ Chước Tinh cố gắng dùng chân cào vào đất, mới không bị con gà rừng vùng vẫy kéo chạy.
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, Tạ Vãn U thực sự không dám tin một đứa bé chỉ to bằng hai bàn tay lại có thể kéo về một con gà rừng to như vậy...