Tùy tùng định chuồn đi báo tin cũng bị đệ tử Huyền Thương có mặt khống chế, không dễ gì thoát thân.
Mặt Diệp Nhan Hi đỏ bừng, chết cũng không chịu cúi đầu trước Tạ Vãn U.
Đám đông trên phố vì thế mà náo nhiệt hẳn lên, đúng lúc hai bên đang giằng co thì một giọng nói đầy tức giận vang lên: "Các ngươi là ai! Lại dám gây rối trước cửa Kính Hoa Trai!"
Diệp Nhan Hi nghe thấy giọng nói này, trong lòng mừng thầm, ngoảnh đầu nhìn về phía phát ra tiếng: "Lê chưởng quỹ, là ta đây!"
Cứu tinh đến rồi!
Người khác không rõ lai lịch của Kính Hoa Trai, nhưng nàng ta lại biết đôi chút về tin tức của đại gia tộc đứng sau Kính Hoa Trai.
Đa số người trong giới tu chân đều cho Kính Hoa Trai chỉ sở hữu một tiệm phấn son nổi tiếng, nhưng thực chất bối cảnh thực sự của Kính Hoa Trai còn phức tạp hơn thế nhiều.
Kính Hoa Trai dựa vào một gia tộc lớn, mà gia tộc đó có mạng lưới quan hệ vô cùng rộng lớn, cả tài lực và thế lực đều vượt xa Diệp gia, Diệp gia để nâng cao địa vị của gia tộc mình, đã lấy lòng gia tộc lớn đó nhiều năm, cũng coi như có chút giao tình.
Chính vì vậy, Diệp Nhan Hi và Lê chưởng quỹ của Kính Hoa Trai cũng coi như quen biết.
Chỉ cần nàng ta mở lời nhờ Lê chưởng quỹ giúp đỡ, người của Huyền Thương Kiếm Tông nể mặt gia tộc lớn đó, biết đâu sẽ tha cho nàng ta.
Thế nhưng nụ cười còn chưa kịp nở trên mặt Diệp Nhan Hi thì đã thấy Lê chưởng quỹ xách vội một túi đựng phấn son được gói rất đẹp chạy tới, sau đó cung kính dâng cho Tạ Vãn U bằng hai tay, gương mặt lạnh nhạt khi đối xử với nàng ta lúc này lại nở nụ cười tràn đầy nhiệt tình: "Tạ cô nương, để cô nương sợ hãi rồi, thật ngại quá, ta sẽ xử lý chuyện này ngay!"
"...?" Thế giới quan của Diệp Nhan Hi như vỡ tan.
Chuyện gì thế này!
Diệp Nhan Hi không tin nổi mà nhìn Lê chưởng quỹ: "Nàng ta là ai, Lê chưởng quỹ, ông đối xử với ta còn chưa được như thế!"
Sắc mặt Lê chưởng quỹ nghiêm lại, quát lớn: "Tạ cô nương là khách quý của Kính Hoa Trai chúng ta, ngươi lại cố tình gây khó dễ cho nàng, từ nay về sau, Kính Hoa Trai chúng ta không hoan nghênh người Diệp gia nữa!"
Trong nháy mắt Diệp Nhan Hi như bị sét đánh, sắc mặt trắng bệch.
Nàng ta mơ mơ màng màng, hoàn toàn không biết cuối cùng mình đã rời khỏi Vân Thành như thế nào.
...
Sau khi một màn kịch kết thúc, mọi người đã xem thỏa thích, vừa lòng tản đi.
Dung Tri Vi an ủi vỗ vai Tạ Vãn U, lúc này, Yến Minh Thù bên cạnh đột nhiên nói: "Đó không phải là Ngũ sư bá sao?"
Nàng ngước mắt nhìn lên, quả nhiên nhìn thấy một nam tử mặc đồ đen đứng trước cửa Kính Hoa Trai, vật nhỏ lông xù đang được hắn ôm trong lòng.
Phong Nhiên Trú bình thản đi tới, nhướng mày nói: "Đã giải quyết xong rồi à?"
Yến Minh Thù thành thật hỏi: "Sao sư bá lại xuất hiện ở đây?"
"À." Phong Nhiên Trú: "Đi ngang qua."
Ánh mắt hắn vô tình lướt qua Tạ Vãn U, rất tự nhiên đưa tay, giúp nàng xách đồ trên tay: "Đi thôi."
Dung Tri Vi gật đầu, cảm thấy bầu không khí có chút kỳ lạ, nhưng lại không nói nên lời.
Yến Minh Thù cũng cảm thấy có chuyện gì đó bị họ bỏ qua, nhưng cử chỉ của Phong Nhiên Trú lại bình thường như vậy, khiến hắn ta không nhớ ra được điểm bất thường đó xuất phát từ đâu.
Đi thì là ba người, về thì thành bốn người.
Sau khi về tông, Dung Tri Vi và Yến Minh Thù mới phát hiện ra, "Đại Bạch" mà sư muội mới nhặt được đã không thấy đâu, hỏi Tạ Vãn U, bản thân Tạ Vãn U cũng mơ mơ màng màng: "Không biết, có lẽ là không muốn ở cùng chúng ta nên đi mất rồi."
Về chuyện này, hai người lại có một cách hiểu khác.
Có phải là nhìn thấy Tiểu Bạch được Tạ Vãn U chăm sóc tốt nên từ bỏ ý định mang Tiểu Bạch đi không?
Mặc kệ là vì lý do gì thì sự ra đi của "Đại Bạch" cũng khiến hai người thở phào nhẹ nhõm.
Tạ Vãn U còn phải kể cho Dung Độ chuyện xảy ra ở Vân Thành hôm nay, vì vậy tạm thời tách khỏi Phong Nhiên Trú.
Phong Nhiên Trú nhân lúc rảnh rỗi này, dẫn theo vật nhỏ đi nơi khác, hắn còn có chuyện khác phải làm.
Diệp Nhan Hi đã buông lời cay nghiệt với Tạ Vãn U, hắn không thể cứ thế mà bỏ qua.
Tạ Vãn U không hề hay biết chuyện này, lúc nàng báo cáo xong chuyện hôm nay rồi đi ra thì vẫn nhìn thấy một Phong Nhiên Trú như thường lệ.
“Chắc Diệp tiểu thư kia không biết đánh nhau lắm.” Tạ Vãn U ngồi xổm bên cạnh Tiểu Bạch, vừa lấy một miếng bánh đưa cho nó ăn vừa nói với Phong Nhiên Trú một cách chưa thỏa mãn: "Hôm nay ta còn chưa đánh đã ghiền."
Chiếc bánh thơm phức được đưa đến trước mặt, Tạ Chước Tinh vẫy đuôi, chuẩn bị há miệng cắn thì bị Phong Nhiên Trú chặn mất.
Tạ Chước Tinh cắn hụt, ngẩng đầu nhìn Phong Nhiên Trú với vẻ không thể tin nổi.
Phong Nhiên Trú ăn miếng bánh trước mặt nó: "Nàng đã đạt đến cảnh giới Nguyên Anh, chỉ luyện kiếm thì tiến bộ có hạn, nên ra ngoài rèn luyện."
Nói xong, hắn vươn tay dễ dàng chặn lại đứa nhỏ đang tức giận lao tới, nhíu mày, giọng điệu khinh thường: "Ngọt quá, không ngon."
Tạ Chước Tinh tức đến suýt khóc, đã bánh ngọt nhỏ của nương cho nó, thế mà còn chê bánh ngọt không ngon, hồ ly thúc thúc này thật là quá đáng!
Tạ Vãn U vội vàng lấy một miếng bánh khác cho đứa nhỏ ăn, tiện thể trừng mắt nhìn Phong Nhiên Trú: "Chàng thấy không ngon là vấn đề của chàng, đừng bắt nạt Tiểu Bạch."
Phong Nhiên Trú khẽ hừ một tiếng, cố tình nhặt một ít tuyết trên mặt đất, đặt lên đầu đứa nhỏ rồi cong môi cười nhạo nó.
Tạ Chước Tinh: "..."
Hồ ly thúc thúc này thật là đáng ghét!!
Tạ Vãn U nhìn đứa nhỏ hậm hực lắc đầu, hất văng tuyết trên đầu xuống, chống cằm nói: "Ta đã hỏi qua Độ Huyền Kiếm Tôn, sau này ta có thể thử xuống núi rèn luyện không."