Phong Nhiên Trú: "Y nói thế nào?"
Tạ Vãn U xoa đầu Tạ Chước Tinh: "Ngài ấy nói phải suy nghĩ thêm."
"Sớm muộn gì y cũng sẽ đồng ý thôi." Phong Nhiên Trú thong thả vuốt ve chiếc đuôi xù của đứa nhỏ: "Đến lúc đó, nàng đến Ma Vực, ta sẽ dẫn nàng đi gặp một số người."
Tạ Vãn U nghi ngờ nhìn hắn: "Ai?"
Ánh mắt Phong Nhiên Trú trở nên hơi tối đi, giọng nói trầm xuống: "Không phải ai cũng có thể vào Ma Vực, huống chi là tu sĩ chính đạo, nhưng năm đó, với tư cách là đệ tử đầu tiên của đảo chủ đảo Bồng Lai, Ngụy Mãn Châu lại có thể quang minh chính đại đưa nàng đến Ma Vực, nàng đã từng nghĩ đến nguyên nhân đằng sau chưa?"
Trong đầu Tạ Vãn U lóe lên một tia sáng: "Ý của chàng là, giữa đảo Bồng Lai và Ma Vực, thực ra có một chuỗi lợi ích?"
"Đúng vậy." Tạ Vãn U rất thông minh, về phương diện này, Phong Nhiên Trú luôn rất tán thưởng: "Năm đó, gã đưa nàng vào Ma Vực, rõ ràng không phải là lần đầu tiên, ta lần theo manh mối này, đã tìm được không ít thứ hữu ích."
Tạ Vãn U rất hứng thú với điều này, giọng nói cũng trầm xuống: "Có thể lật đổ đảo Bồng Lai không?"
Phong Nhiên Trú trả lời một cách mơ hồ: "Điều đó còn tùy thuộc vào nàng."
---
Tòa nhà Diệp gia.
Diệp Nhan Hi về đến Diệp gia, khóc lóc kể lại mọi chuyện hôm nay cho Diệp gia chủ, cầu xin gia chủ làm chủ cho mình.
Vô cớ mất đi một pháp khí Thất phẩm, tất nhiên Diệp gia tức giận ngút trời, nhưng khi nghe Lệ chưởng quầy của Kính Hoa Trai gọi Tạ Vãn U là khách quý, thì lý trí của ông ta cũng trở lại đôi chút.
“Đừng đi trêu chọc Tạ Vãn U nữa.” Diệp gia chủ kiêng dè nói: “Bỗng dưng nàng lại trở thành khách quý của Kính Hoa Trai, trong đó chắc chắn có điều gì mờ ám."
Diệp Nhan Hi rất không cam lòng: “Vậy chúng ta cứ phải chịu thiệt thòi như thế này sao?”
Diệp gia chủ thấy nàng ta vẫn ngoan cố không nghe, không khỏi quát: “Câm miệng! Hi Nhi, ta thực sự đã chiều hư con rồi, bây giờ ngay cả nặng nhẹ thế nào cũng không phân biệt được!”
Diệp Nhan Hi bị gia chủ vốn luôn yêu thương mình quát mắng đến ngây người, hốc mắt lập tức đỏ hoe.
Diệp gia chủ thấy vậy, bất đắc dĩ, đành dịu giọng: “Ta nào có muốn không báo thù cho con, nhưng trước tiên chúng ta phải tìm hiểu kỹ lai lịch của Tạ Vãn U, nếu như vì thế mà đắc tội với thế lực nào đó thì đối với Diệp gia chúng ta mới thực sự là tai họa bất ngờ, nước trong giới tu chân này sâu như thế, ta là Diệp gia chủ, cũng nên vì cả Diệp gia mà tính toán, Hi Nhi, con nói xem có đúng không?”
Diệp Nhan Hi nức nở đáp lại, khóc đến mức hoa lê đẫm mưa, vô cùng đáng thương.
Diệp gia chủ cũng đầy bất lực, chỉ đành bảo nàng ta mang phần còn lại của roi đến Vạn Bảo Trai trước, xem có thể sửa được không.
Nhưng khi họ mang đồ đến Vạn Bảo Trai, thì lại bị người của Vạn Bảo Trai từ chối nhận.
Người phụ trách của Vạn Bảo Trai nói thế này: “Xin lỗi, sau này Vạn Bảo Trai sẽ từ chối sửa chữa bất kỳ pháp khí nào của Diệp gia, cũng sẽ từ chối bán bất kỳ pháp khí nào cho người Diệp gia."
Bị Vạn Bảo Trai vô cớ từ chối, làm sao Diệp gia có thể chấp nhận được, hỏi lý do thì chỉ nhận được một câu trả lời lạnh lùng là không được phép tiết lộ.
Họ lại đến một cửa hàng khác có thể sửa chữa vũ khí, nhưng cũng bị từ chối nhận.
Cơn ác mộng của Diệp gia đã đến.
Mặc kệ bọn họ tìm đến Luyện khí sư nào, thì mỗi Luyện khí sư khi nghe nói là Diệp gia, đều như tránh né một loại thú dữ nào đó, không chút do dự mà từ chối họ.
Dưới sự nhắm vào không rõ nguyên do này, rất nhanh cả Diệp gia bắt đầu hoang mang lo sợ.
Diệp gia chủ vô cùng hoảng loạn, không tiếc tiền mà vung tiền ra, cuối cùng cũng tìm được một Luyện khí sư chịu tiết lộ tình hình.
“Các người tự nghĩ xem, gần đây có đắc tội nhân vật lớn nào không." Luyện khí sư nể mặt tiền, ám chỉ một câu: “Mau đi xin lỗi người ta đi, nếu không thì ngày tàn của Diệp gia các người sắp đến rồi."
Diệp gia chủ nghe xong lời này, cả trái tim như chết lặng, trong đầu lập tức hiện lên khuôn mặt của không ít người.
Thế lực của Diệp gia trong giới tu chân vốn thuộc hàng trung bình, mấy năm gần đây, do Diệp gia bám víu vào Viêm Nguyệt Cung, địa vị mới bắt đầu tăng lên, đối với một số thế lực và gia tộc kém hơn mình, Diệp gia thường xuyên chèn ép để giành tài nguyên, số người bị đắc tội có thể nói là vô số kể.
Trong lúc nhất thời Diệp gia chủ hoàn toàn không nhớ ra, mình đã đắc tội với “nhân vật lớn” nào, nên mới bị sự nhắm vào và trả thù như thế này.
Trong phút chốc, sắc mặt của Diệp gia chủ càng trở nên khó coi.
Nghĩ kỹ lại, gần đây người duy nhất bị Diệp gia đắc tội, cũng chỉ có Tạ Vãn U được Kính Hoa Trai gọi là khách quý.
Nhưng sao có thể chứ, Tạ Vãn U rõ ràng chỉ là thứ nữ của Tạ gia ở Nhân giới, được Kính Hoa Trai coi như khách quý cũng đành thôi, sao lại có thể có năng lực khiến cho tất cả Luyện khí sư trong giới tu chân đều từ chối giao dịch với Diệp gia?
Diệp gia chủ u ám gọi Diệp Nhan Hi đến, tỉ mỉ hỏi kỹ từng chi tiết lúc đó, vẫn không thể tìm ra manh mối gì.
Sau khi ông ta do dự như vậy, tình hình của Diệp gia bắt đầu thay đổi nhanh chóng.
Lúc Viêm Nguyệt Cung mà bọn họ nương tựa biết Diệp gia đã bị tất cả các Luyện khí sư tẩy chay, Viêm Nguyên Cung không chút do dự từ bỏ Diệp gia, vì sợ bị liên lụy.
Mất đi sự bảo vệ của Viêm Nguyệt Cung, địa vị của Diệp gia tụt dốc không phanh, các thế lực nhỏ và gia tộc nhỏ từng bị họ bắt nạt thấy Diệp gia sa sút, như những con chó hoang đánh hơi thấy mùi, tất cả đều kéo đến để giày xéo Diệp gia đang gặp khó khăn này.