Xuyên Thành Mẹ Ruột Của Vai Ác Lòng Dạ Hiểm Độc

Chương 476

Chương 476 -
Chương 476 -

“Thích chứ, đẹp quá!” Tạ Vãn U không rời mắt khỏi quần thể kiến trúc xa xa, giọng điệu có chút mơ hồ: “Nhưng sao chàng lại nghĩ đến việc xây dựng lại Ma cung?Đây là phá bỏ toàn bộ rồi xây dựng lại sao?”

“Không phải nàng nói thích những kiến trúc xinh đẹp sao? Ta liền cải tạo toàn bộ Ma cung một lần nữa.” Phong Nhiên Trú vô tình vuốt ve mái tóc đen mềm mại của nàng, đề nghị: “Vào xem thử nhé?”

Tạ Vãn U bị hắn ôm lấy eo, lúc này mới bước chân lại gần Ma cung, Tạ Vãn U vẫn cảm thấy có chút khó tin, nhìn trái ngó phải: “Lần trước ta đến Ma cung cũng mới cách vài tháng, trong thời gian ngắn như vậy, chàng làm thế nào được?”

Cuối cùng Phong Nhiên Trú cũng quay đầu liếc nàng: “Hình như nàng thường xuyên quên mất thân phận của ta.”

Tạ Vãn U bừng tỉnh hiểu ra, tên này là Ma Tôn, bắt Ma tu xây nhà cho mình chẳng phải là chuyện dễ như trở bàn tay sao?

Vừa bước vào địa giới Ma cung, luồng nhiệt nóng bỏng thiêu đốt như bị một thứ gì đó ngăn cản ở bên ngoài, Tạ Vãn U bỗng cảm thấy có thể hít thở được, nàng nhận ra điều gì đó, ngẩng đầu nhìn lên đỉnh đầu: “Chàng đã thiết lập kết giới cách nhiệt bên ngoài toàn bộ Ma cung?”

Phong Nhiên Trú lười biếng ừ một tiếng, rất hài lòng với phản ứng của Tạ Vãn U, đợi đến khi Tạ Vãn U tò mò xem xong một vòng, liền ôm nàng tiếp tục đi vào bên trong.

Tạ Chước Tinh thò đầu ra từ trong tay áo Phong Nhiên Trú, nhìn thấy cảnh vật bên ngoài, cũng kinh ngạc mở to mắt, quay đầu nhỏ bắt đầu quan sát khắp nơi.

Lúc đi qua hành lang treo đầy cành hoa tím, Tạ Vãn U quan sát những bông hoa đó, cảm thán: “Tử Đăng gần như không thể sống sót trong môi trường nóng bức, thì ra kết giới cách nhiệt đó còn có tác dụng này nữa...”

Phong Nhiên Trú biến Ma cung trở thành một thế giới nhỏ lý tưởng với nhiệt độ thích hợp, lượng nhân lực và tâm huyết bỏ ra có thể nói là vô cùng lớn.

Tạ Vãn U không ngờ chỉ vì một câu nói của mình, Ma cung vốn dĩ không có lấy một ngọn cỏ xanh tươi nay lại có thể nở rộ những đóa hoa rực rỡ.

Cây cối xanh tốt, nàng bước qua cổng hoa, thấy được mái hiên lầu các xa xa lấp lánh ánh vàng.

Tạ Chước Tinh thì liếc mắt đã thấy ngay ao nước bên cạnh, bên mép ao có hai đầu rồng điêu khắc đối xứng, thỉnh thoảng phun ra một cột nước, vừa vặn rơi xuống giữa ao, Tạ Chước Tinh ngồi xổm bên bờ ao ngắm một lúc, cuối cùng không nhịn được, cúi mình, lắc lư cái mông nhỏ, đột ngột lao về phía cột nước phun ra, há to miệng cắn một cái.

Sau lần chơi đầu tiên, Tạ Chước Tinh đã thích trò chơi cắn cột nước này rồi, nhân lúc nương và hồ ly thúc thúc chưa đi xa, nó tranh thủ thời gian, vui vẻ nhảy qua nhảy lại giữa hai bờ, thích thú cắn những cột nước phun ra không định kỳ.

Lúc Tạ Vãn U và Phong Nhiên Trú nhìn thấy cảnh này, hai người ở lại bên bờ ao đợi nó. Tạ Vãn U nắm lấy tay Phong Nhiên Trú, lắc lắc nói "Thật là đáng yêu! Hổ nhỏ đáng yêu chết đi được!"

Phong Nhiên Trú nhìn vật nhỏ cắn vòi nước phun ra: "Là ngốc nhất mới đúng."

Hắn không hiểu tại sao Tạ Vãn U lại thích bộ dạng ngốc này của vật nhỏ.

Hắn cũng không hiểu tại sao vật nhỏ này lại thích trò cắn cột nước thế này.

Chờ Tạ Chước Tinh rốt cuộc cũng chơi đủ trò chơi này, nó ướt nhẹp rơi xuống chân Phong Nhiên Trú. Vốn dĩ nó định đi về phía Tạ Vãn U nhưng đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, nhắm mắt bắt đầu lắc đầu, toàn bộ nước trên cơ thể đều bắn vào trên người Phong Nhiên Trú.

Phong Nhiên Trú nhíu mày: "Tiểu Bạch, con cố ý.”

Tạ Chước Tinh nhìn hắn một cách vô tội, nói: "Xin lỗi nha hồ ly thúc thúc, Tiểu Bạch sẽ giúp thúc lau khô."

Sau đó, nó vươn chân đến muốn lau góc áo của hắn, kết quả vô tình lau nước dính trên chân lên áo của hắn.

Nhìn dấu chân ướt trên áo, Phong Nhiên Trú cạn lời: "..."

Tạ Vãn U nhìn cảnh này có chút hả hê: "Haha!" Ai bảo mới vừa rồi Phong Nhiên Trú nói Tiểu Bạch ngốc, dù đứa bé là một đứa bé ngốc, nhưng thực sự rất ghi thù.

Phong Nhiên Trú nhíu mày: "Tạ Chước Tinh!"

Tạ Chước Tinh nhận ra tình hình không ổn lắm, xòe chân ra chạy trốn, mà Phong Nhiên Trú thì biến thành bản thể hổ trắng, mấy bước đã đuổi kịp nó, hơn nữa còn ngậm phần gáy sau của vật nhỏ.

Thấy đứa bé làm bộ dạng đáng thương, Tạ Vãn U cười cười bước tới, muốn cứu Tiểu Bạch từ trong miệng Phong Nhiên Trú, không ngờ Phong Nhiên Trú lại nhanh nhẹn tránh khỏi tay nàng, ngậm đứa bé đi vào hành lang, quay đầu nhìn nàng một cái, rồi thong thả đi dọc theo hành lang.

Tạ Vãn U vội vàng đuổi theo, đáng tiếc với tốc độ của nàng, ngay cả một sợi lông hổ cũng không chạm được, còn bị dắt đi một vòng lớn, cho đến khi Phong Nhiên Trú trêu chọc nàng đủ rồi, mới không nhanh không chậm quay đầu lại tìm nàng.

Ban đầu Tạ Vãn U có hơi tức giận, nhưng con hổ trắng kiêu ngạo đi ngang qua người nàng, vô tình dùng đuôi quét nhẹ chân nàng, quay đầu ra hiệu cho nàng cưỡi lên lưng hổ... Tạ Vãn U cực kỳ không có chí khí mà nguôi giận.

Trong gió thoảng qua hương hoa, Tạ Vãn U ôm Tiểu Bạch trong lòng, cưỡi trên lưng hổ trắng, đi hết cả Ma cung.

Ma cung đen kịt trước kia đều tràn ngập một sự lạnh lẽo chết chóc, chỉ có thể coi là một nơi ở... nhưng Ma cung tràn đầy sức sống hiện tại lại khiến Tạ Vãn U vô tình liên tưởng đến "nhà".

Tạ Vãn U hái một bông hoa bên đường, cầm trên đầu ngón tay nghịch nghịch: "Kiến trúc của Ma cung cũng là chàng thiết kế sao?"

Phong Nhiên Trú tiến tới ngửi ngửi mùi hương của đám hoa đó, không hứng thú mà dẫn Tạ Vãn U đi, bàn chân dày của hổ trắng đặt trên mặt đất không phát ra một tiếng động: "Là ta."

Tạ Vãn U nghiêng người bóp nhẹ tai hắn, hợp lý đưa ra nghi vấn: "Nhưng chàng là Luyện khí sư Thiên cấp, sao lại có kinh nghiệm trong phương diện thiết kế kiến trúc vậy?"

Bình Luận (0)
Comment