Xuyên Thành Mẹ Ruột Của Vai Ác Lòng Dạ Hiểm Độc

Chương 477

Chương 477 -
Chương 477 -

Phong Nhiên Trú giật giật tai hổ, phản bác: "Đều phải vẽ bản vẽ, có gì là không thể?"

Tạ Vãn U nghẹn lời: "... Chàng nói cũng có lý."

Với tính thẩm mỹ và sức sáng tạo của Phong Nhiên Trú, cũng đủ để hắn vẽ bản vẽ kiến trúc rồi.

Tham quan xong Ma cung mới, Phong Nhiên Trú dẫn Tạ Vãn U đến thư phòng.

Có lẽ là liên quan đến một số bí mật không tiện cho người ngoài nhìn thấy, thư phòng của Phong Nhiên Trú không thay đổi nhiều, Tạ Chước Tinh vừa vào cửa, đôi lông mày nhỏ đã nhíu lại, cuối cùng vẫn không nhịn được, bắt đầu thuần thục nhặt giấy vụn trên sàn nhà, miệng lẩm bẩm: "Hồ ly thúc thúc, thúc thật không sạch sẽ!"

Phong Nhiên Trú liếc nhìn nó, không chút áy náy khi bắt trẻ em làm nô lệ, thậm chí còn tự nhiên đẩy một cái rương tới: "Giấy vụn nhặt được thì để vào đây."

Tạ Chước Tinh: "..."

Nó tức giận ném giấy vụn vào trong rương.

Tạ Vãn U ngồi xuống vị trí cũ, nhìn thấy bản vẽ mới trên bàn của Phong Nhiên Trú, tò mò hỏi: "Đây là pháp khí mới chàng thiết kế sao, loại nào vậy?"

Phong Nhiên Trú đáp: "Phòng thủ, cất giữ, cộng thêm ẩn núp và liên lạc, chức năng tương tự như khóa trường mệnh của Tiểu Bạch."

Tạ Vãn U chống cằm: "Vậy chẳng phải nửa tháng nữa ta lại không gặp được chàng sao..."

Lúc chế tạo khóa trường mệnh cho Tiểu Bạch, Phong Nhiên Trú đã mất tích nửa tháng, Tạ Vãn U ước tính, chế tạo pháp khí này cũng mất khoảng thời gian như vậy.

Quả thật câu nói này của Tạ Vãn U có chút giống như đang làm nũng, cổ họng Phong Nhiên Trú khẽ động: "Ta sẽ cố gắng nhanh nhất có thể."

Tạ Vãn U cong môi, thản nhiên đưa tay ra, chạm vào ngón tay ấm áp của hắn, sau đó luồn ngón tay của mình vào kẽ ngón tay hắn, mười ngón tay đan chặt vào nhau.

Phong Nhiên Trú cụp mắt xuống, lấy ra một xấp cuộn giấy để xem, giả vờ không phát hiện ra hành động nhỏ của nàng.

Tạ Vãn U tiếp tục xem bản vẽ đó, bỗng nhớ ra điều gì: "Đúng rồi, lần trước khi chàng luyện chế khóa trường mệnh trong Ma cung, ta đã đánh rơi một tua kiếm trong Ma cung, chàng có thấy không?"

Tua kiếm? Phong Nhiên Trú hơi nhíu mày, lập tức nhớ đến tua kiếm nhuốm mùi Ôn Lâm Giản đó.

Sau khi nhận ra ai là người tặng nó cho Tạ Vãn U, hắn đã trực tiếp thiêu rụi thứ đó, bây giờ tìm đâu ra nữa.

Sắc mặt Phong Nhiên Trú không thay đổi, không trả lời mà hỏi ngược lại: "Chưa từng thấy, nếu có thật, có lẽ đã bị lính đầu lâu dọn dẹp Ma cung xử lý rồi."

Thật ra Tạ Vãn U cũng không ôm hy vọng gì, nghe vậy chỉ gật đầu.

Phong Nhiên Trú lặng lẽ quan sát nàng: "Mất lâu như vậy rồi, sao bây giờ mới hỏi?"

"Hôm đó về, đến hôm sau ta mới phát hiện đồ bị mất, lúc đó ta đã đi rất nhiều nơi, quay lại tìm dọc đường cũng không thấy nữa.” Tạ Vãn U nói: "Hôm nay đột nhiên nhớ ra, muốn hỏi chàng xem có thấy không."

Phong Nhiên Trú từ từ xoa đầu ngón tay thon thả của nàng: "Nhưng ta nhớ là nàng không dùng tua kiếm."

"Ừ, đó là Đại sư huynh tặng ta, huynh ấy không biết ta không dùng tua kiếm..." Tạ Vãn U nhẹ ho một tiếng, sợ Phong Nhiên Trú hiểu lầm, giải thích thêm: "Huynh ấy cũng chuẩn bị quà cho Nhị sư tỷ của ta, không có ý gì khác."

Ừm, cũng coi như thành thật, Phong Nhiên Trú khá hài lòng với sự thẳng thắn của nàng, quyết định không so đo chuyện này với nàng nữa: "Chỉ là một tua kiếm thôi mà, cho dù nàng vô tình làm mất, chắc Đại sư huynh của nàng cũng không tức giận đâu."

Nghe hắn nói vậy, Tạ Vãn U không nhịn được lộ ra vẻ mặt khó tả: "Ừm, là như vậy, nhưng chàng..." Hôm nay sao nói chuyện có vẻ hơi bóng gió thế này…

Phong Nhiên Trú nghi ngờ ngước mắt nhìn nàng, Tạ Vãn U vẫy tay, ấn vào trán.

Bọn họ đến thư phòng, vẫn còn chút chuyện chính sự phải nói, Phong Nhiên Trú sắp xếp những tin tức đã tra được trong những ngày này thành giấy, để Tạ Vãn U có thể hiểu rõ hơn về chuyện ở đảo Bồng Lai.

Ngoài đảo Bồng Lai, Phong Nhiên Trú còn lấy đây làm bước đột phá, mở rộng tìm ra các mối quan hệ khác.

Tạ Vãn U xem sơ đồ quan hệ một lượt, cau mày: "Xuất Vân Cung và Liên Sơn Phái này đều trực thuộc Tiên minh, rõ ràng là thế lực nhỏ không có thứ hạng, thế mà cũng tham gia vào nhiều chuyện như vậy."

Phong Nhiên Trú vô tình xoa mu bàn tay nàng: "Chính vì không gây chú ý, có chuyện gì xảy ra, người ta mới không nghi ngờ đến bọn họ."

Tạ Vãn U: "Độc mà Thần Khải khống chế bọn họ có phải cùng loại với đảo Bồng Lai không?"

Phong Nhiên Trú lắc đầu: "Huyền Du Đạo Nhân đã thử nghiệm rồi, không phải cùng một loại."

"Ừm, Thần Khải làm vậy cũng nằm trong dự đoán của ta." Tạ Vãn U mân mê cằm: "Dù sao thì không thể để trứng vào cùng một giỏ, nếu đều dùng cùng một loại độc để khống chế, lỡ như có người giải được loại độc này, sẽ gây ra đả kích mạnh cho sự khống chế của Thần Khải."

Phong Nhiên Trú: "Chính vì vậy, Tiên minh mới bị Thần Khải nắm chắc trong tay, không có tông môn nào có thể gánh chịu được cái giá phải trả khi phản bội Thần Khải."

"Ừm... quả thực rất khó giải quyết." Tạ Vãn U quan sát tờ giấy: "Độc dược trói buộc Tiên minh và Thần Khải lại với nhau, tạo thành một cộng đồng lợi ích, muốn phá vỡ cộng đồng này, hoặc là phải đánh bại được Thần Khải, hoặc là phải nghiên cứu ra thuốc giải cho từng loại độc dược, nhưng đó chắc chắn là một công trình rất lớn."

Có thể nói... gần như không có cách giải quyết.

Tạ Vãn U khép sách lại, hơi nheo mắt: "Nhưng có câu nói rất hay, nước có thể chở thuyền, cũng có thể lật thuyền, nếu thực sự ép người... cơn sóng dữ dâng lên sẽ khiến Thần Khải cũng phải đau đầu."

Phong Nhiên Trú nhìn nàng, khóe môi cong lên: "Vậy thì bắt đầu từ đảo Bồng Lai?"

"Ừm, bắt đầu từ đảo Bồng Lai."

Thời gian tiếp theo, Tạ Vãn U và Phong Nhiên Trú chia nhau hành động.

Bình Luận (0)
Comment