Tiết thành chủ đột nhiên phản ứng lại: “Đúng rồi! Thẩm tông chủ có đan Cải Tử Hồi Sinh! Mau, mau đi mời Thẩm tông chủ đến đây!”
Thuộc hạ của ông ta lập tức lĩnh mệnh rời đi, Tông chủ Thiên Nguyên đứng bên cạnh u ám nhìn Tiết đại công tử với ánh mắt u ám, theo kinh nghiệm của ông ta, tình trạng yếu ớt này của Tiết Sơ Nghiêu tuyệt đối không thể trụ đến khi Thẩm Thanh Sương đến.
Tuyệt đối không thể để Tiết Sơ Nghiêu chết, nếu hắn ta chết, giữa Tiết thành chủ và Thiên Nguyên Đan Tông sẽ có một vết rạn nứt không thể hàn gắn, sau này nếu muốn đàm phán hợp tác với thành Trục Lộc thì chính là chuyện viển vông!
Vì vậy, Tông chủ Thiên Nguyên không thể không chủ động lên tiếng: “Tiết thành chủ, hiện tại ngài tin tưởng Thẩm tông chủ hơn, ta không nói gì thêm, nhưng tình hình hiện tại rất nguy cấp, ta phải áp chế trước dược tính trong cơ thể lệnh công tử, tránh tình hình trở nên tồi tệ hơn.”
Dù Tông chủ Thiên Nguyên nói rất chân thành, nhưng Tiết thành chủ đã mất hết lòng tin vào Tông chủ Thiên Nguyên, ông ta không trả lời ngay mà nhìn về phía Huyền Du Đạo Nhân: “Đại sư, ngài thấy thế nào?”
Huyền Du Đạo Nhân khoan tay lắc đầu, nói vòng vo: “Ta giỏi dùng độc chứ không giỏi chữa bệnh, tạm thời cũng không biết nên làm thế nào.”
Tình hình của Tiết đại công tử vẫn không ngừng xấu đi, Tiết thành chủ suy nghĩ một lúc rồi vẫn để Tông chủ Thiên Nguyên lên trước.
Có nhiều người ở đây như vậy, tên lang băm họ Kỳ này chắc không dám làm càn!
Tông chủ Thiên Nguyên không thèm để ý đến ánh mắt chế giễu của Huyền Du Đạo Nhân, lạnh lùng tiến lên, bắt mạch lại cho Tiết Sơ Nghiêu, sau đó lấy ra một viên đan dược, đút cho hắn ta uống.
Lúc đầu, sắc mặt của Tiết Sơ Nghiêu thực sự đã tốt hơn, không còn tái nhợt như tờ giấy, mắt cũng mở ra, còn có thể trả lời từng câu từng chữ một số câu hỏi của Tiết thành chủ.
Nhưng Tiết thành chủ vừa mới lộ ra vẻ mừng rỡ thì tình hình đột nhiên chuyển biến xấu.
Vẻ mặt hồng hào vừa mới xuất hiện trên mặt Tiết đại công tử đột nhiên biến mất, Tiết đại công tử ho ra một ngụm máu, giống như không thở được, ngực phập phồng dữ dội vài cái, rồi cả người ngã gục trong vòng tay của Tiết thành chủ, không còn hơi thở.
Nụ cười chưa nở hết còn đọng lại trên khuôn mặt của Tiết thành chủ, máu nhuộm đỏ vạt áo của ông ta, ông ta ngơ ngác ôm lấy con trai cả trong lòng, nhưng không còn cảm nhận được hơi thở của nó nữa.
Con trai cả của ông ta đã chết.
Chết trong vòng tay của ông ta.
Cũng vào lúc này, đột nhiên có người reo lên: “Thẩm tông chủ đến rồi, tránh đường!”
Thẩm tông chủ đẩy đám đông ra, vội vã chạy đến, khi nhìn thấy Tiết đại công tử, sắc mặt ông bỗng thay đổi, đẩy Tông chủ Thiên Nguyên đang hoàn toàn ngơ ngác sang một bên, nhanh chóng bắt mạch cho Tiết đại công tử.
Tiết thành chủ như nắm được hy vọng duy nhất, khàn giọng nói: “Thẩm tông chủ, Thẩm Tông chủ, con trai ta vẫn còn cứu được chứ, đan Cải Tử Hồi Sinh của ngài…”
“Tiết thành chủ, ta xin lỗi,” Thẩm tông chủ từ từ thu tay lại, lắc đầu, lộ ra vẻ bi thương đặc biệt của người thầy thuốc: “Đan Cải Tử Hồi Sinh chỉ có thể cứu những người bị thương vẫn còn hơi thở, nếu lệnh công tử vừa rồi có thể trụ đến khi ta đến, có lẽ ta còn có thể…”
Ông chỉ nói đến đó, nhưng tất cả mọi người đều hiểu ý ông chưa nói hết.
Sau khi xác định con trai cả không thể cứu được, Tiết thành chủ lập tức ngẩng đôi mắt đỏ ngầu lên, sát khí bừng bừng nhìn chằm chằm Tông chủ Thiên Nguyên: “Kỳ Nguyên Cảnh, là ngươi! Là ngươi đã hại chết con trai ta! Ngươi là một tên lang băm đáng chết!”
Nếu không phải Kỳ Nguyên Cảnh chữa bừa bãi, con trai ông ta có lẽ vẫn có thể trụ đến khi Thẩm tông chủ đến!
“Truyền lệnh của ta!”
Giọng nói của Tiết thành chủ thê lương như tiếng khóc: “Từ nay trở đi, tất cả những người của Thiên Nguyên Đan Tông đều không được vào cửa thành Trục Lộc của ta! Tất cả các cửa hàng của Thiên Nguyên Đan Tông đều không được buôn bán ở thành Trục Lộc!”
“Từ nay trở đi, thành Trục Lộc của ta và Thiên Nguyên Đan Tông không đội trời chung, không chết không thôi!”
Ngay khi ông ta vừa nói ra lời này, một đội vệ binh của thành Trục Lộc lập tức hành động, bắt đầu đuổi tất cả các đệ tử của Thiên Nguyên Đan Tông ra khỏi đó.
Các đệ tử của Thiên Nguyên Đan Tông liên tục kêu lên: “Tại sao lại đuổi chúng ta ra ngoài, chúng ta còn phải tham gia Thi đấu Đan Dương nữa! Đại sư huynh còn phải tham gia trận chung kết! Các ngươi không thể làm như vậy!”
Không chỉ các đệ tử của Thiên Nguyên Đan Tông, mà ngay cả vệ binh cũng lạnh lùng nói với Tông chủ Thiên Nguyên: “Kỳ Tông chủ, mời đi.”
Nhưng Tông chủ Thiên Nguyên vẫn đứng im không nhúc nhích, thẳng lưng nói: “Tiết thành chủ, chuyện hôm nay không phải là mong muốn của ta, chúng ta đều bị bọn chúng lừa.”
Tiết thành chủ cẩn thận đặt thi thể của con trai cả xuống, không muốn nghe ông ta giải thích gì nữa, dữ tợn nói: "Còn đứng ngây ra đó làm gì, mời Tông chủ Thiên Nguyên rời khỏi thành Trục Lộc!"
"Khoan đã." Lúc này Huyền Du Đạo Nhân đột nhiên lên tiếng: "Vừa nãy tên Ngụy Mãn Châu kia nói thế nào nhỉ, kêu Tông chủ Thiên Nguyên giúp hắn ta? Nghe có vẻ như Tông chủ Thiên Nguyên cũng có liên quan đến đảo Bồng Lai thì phải, có nên giữ Tông chủ Thiên Nguyên lại điều tra không?"
Nghe vậy, Tiết thành chủ mới bình tĩnh lại đôi chút, nghĩ đến chuyện vừa rồi.
Những lời Ngụy Mãn Châu nói quả thực có nhiều điểm đáng ngờ, còn nhắc đến Tông chủ Thiên Nguyên, lúc này Tiết thành chủ đang rất tức giận, quyết định không chút do dự: "Vậy thì tạm thời giữ Tông chủ Thiên Nguyên lại, để sau này tiến hành điều tra."
Tông chủ Thiên Nguyên không phản kháng, trước khi bị đưa đi, ông ta quay đầu nhìn bọn họ một cái thật sâu, buông một câu đầy ẩn ý.