Trên trán của người đồng hành cũng lấm tấm mồ hôi, gật đầu đồng ý: "Thật sự nóng bất thường, ngươi nói có phải là do bí cảnh Thiên Khuyết mở ra không?"
"Không nên nha, những năm trước lúc bí cảnh Thiên Khuyết mở ra cũng không xuất hiện tình trạng này.” Tán tu băn khoăn không thôi, tu sĩ có linh khí hộ thể, lẽ ra cho dù thời tiết có nóng đến mấy thì họ cũng không nên cảm thấy cái nóng khó chịu đến mức này, trừ khi cái nóng này không phải do thời tiết mà là do một loại linh vật hệ hỏa nào đó mang lại.
Nhưng nơi này chỉ là một thị trấn nhỏ hẻo lánh, làm sao lại có thể tồn tại linh vật hệ hỏa có thể tỏa ra sức nóng mạnh mẽ như vậy?
Lúc này, tán tu nhìn thấy xa xa có một quán trà, bỗng như nhìn thấy cọng rơm cứu mạng, kéo người đồng hành nhanh chân đi đến đó: "Đừng đi nữa, nhanh nhanh nhanh, trước tiên đến đó ngồi nghỉ một chút, uống ngụm trà mát rồi hãy nói."
Hai người ôm đầy hy vọng bước vào quán trà, nhưng suýt nữa thì bị không khí nóng bức ập đến làm cho ngạt thở.
"Sao trong quán trà cũng nóng thế này!" Tán tu nới lỏng cổ áo, định quay đầu ra ngoài, nhưng nghĩ đến cái nắng gay gắt bên ngoài, đành phải từ bỏ ý định ra ngoài, miễn cưỡng ngồi xuống trong quán trà.
Tiểu nhị ủ dột lấy lại tinh thần, đi đến trước mặt họ, mồ hôi đầm đìa hỏi họ muốn uống gì, tán tu nhìn lướt qua thực đơn, háo hức gọi linh lộ ướp đá, nhưng tiểu nhị lại nói với họ linh lộ đã bán hết, hiện tại chỉ còn trà ướp đá bình thường, hơn nữa còn phải trả thêm tiền.
Tán tu không tin nổi: "Cái gì! Sao lại bán hết được!"
Tiểu nhị đau khổ nói: "Khách quan, ngài có điều không biết, sau khi bí cảnh Thiên Khuyết mở ra, thời tiết càng trở nên nóng bức, khách qua đường đến quán nhỏ đều gọi linh lộ, quán nhỏ thực sự không cung cấp kịp."
Tán tu bất đắc dĩ, đành phải gọi một ấm trà ướp đá bình thường, trong lúc chờ đợi, hắn ta nói chuyện với người đồng hành: "Có nhiều người đến bí cảnh Thiên Khuyết như vậy, chúng ta đi bây giờ, còn có thể cướp được thứ gì tốt chứ?"
Người đồng hành nóng đến mức phải dùng tay quạt gió: "E là không được rồi, ta nghe nói không ít môn phái đã đến rồi, bây giờ chúng ta đi, có lẽ chỉ tìm được những thứ còn sót lại của những môn phái đó."
"Thật là quá đáng!" Tán tu tức giận, đập mạnh vào bàn, phẫn nộ nói: "Những năm gần đây, Tiên minh ngày càng vô liêm sỉ, một thế lực đã nuốt trọn một nửa tài nguyên của giới tu chân, để những tu sĩ bình thường như chúng ta tu luyện thế nào!"
Người đồng hành vội vàng nhìn xung quanh: "Suỵt, đừng nói như vậy, để Tiên minh nghe thấy, chúng ta sẽ không thoát được đâu."
Lúc này, tiểu nhị bưng trà lên, hai người không nói chuyện nữa, vội vàng tự rót cho mình một ly, ngửa đầu uống hết một hơi, sau đó mới lau miệng, tiếp tục chủ đề trước đó.
Người đồng hành nói: "Ta còn nghe nói, lần này trong số môn phái Tiên minh phái đến bí cảnh Thiên Khuyết, đảo Bồng Lai cướp đoạt tài nguyên là nhiều nhất."
Tán tu kinh ngạc: "Đảo Bồng Lai? Là nơi bị vạch trần bắt cóc tu sĩ tại Đại hội Vấn Tiên, sau đó đảo chủ đảo Bồng Lai biến thành chủ nhân của kiếm Phất Sương kia à..."
Nói xong câu này, tán tu đột nhiên nhận ra có một ánh mắt đang nhìn mình, hắn ta vô thức quay đầu nhìn lại, không ngờ lại chạm mắt linh thú nhỏ trắng như tuyết.
Đôi mắt xám xanh của linh thú to tròn, đôi cánh trên lưng tỏa ra ánh sáng vàng rực rỡ, chiếc đuôi trắng muốt vô cùng mềm mại, rõ ràng là một linh thú non có phẩm chất cực tốt.
Nó đang ngồi xổm trên bàn trước mặt nam nhân mặc đồ đen, tò mò nghiêng đầu nhìn hắn ta, hình như bị lời hắn ta vừa nói thu hút sự chú ý.
Tán tu bị ánh mắt trong sáng này nhìn chằm chằm, chỉ cảm thấy tim mình như bị chọc một cái, không khỏi mỉm cười với nó.
Vật nhỏ giật giật tai, cũng thân thiện vẫy đuôi với hắn ta.
Tán tu định trêu chọc nó, đột nhiên bị người đồng hành dùng khuỷu tay chọc vào, hắn ta đột nhiên tỉnh táo lại, lúc này mới để ý đến người nam nhân mặc đồ đen ngồi cạnh vật nhỏ.
Tán tu giật mình trong lòng, nam nhân mặc đồ đen này ngồi ngay bên cạnh họ, nhưng bọn họ lại không cảm giác được gì, có thể thấy đối phương chắc chắn là một cao thủ!
Dựa vào trực giác nhiều năm lăn lộn trong giới tu chân, tán tu nhạy bén nhận ra mối nguy hiểm ẩn giấu trên người nam nhân mặc đồ đen, hắn ta không dám nhìn nhiều nữa, vội vàng liếc nhìn những ngón tay trắng bệch đang cầm cốc trà của đối phương, rồi ngoan ngoãn thu hồi ánh mắt.
Im lặng một lúc, hắn ta khẽ ho một tiếng, để giảm bớt áp lực, dứt khoát tiếp tục nói chuyện với người đồng hành về chuyện vừa rồi: "Nghe nói vị chủ nhân thanh kiếm Phất Sương này chỉ mới hơn hai mươi tuổi, sao nàng dám cướp đoạt với những môn phái lâu đời khác?"
Người đồng hành nhếch mép: "Bây giờ nàng là người được Minh chủ Tiên minh sủng ái, Minh chủ ủng hộ nàng, nàng muốn luyện đan dược từ linh dược của bí cảnh Thiên Khuyết, ai dám cướp với nàng? Chỉ có thể nhịn."
Tán tu không biết nghĩ đến điều gì, nheo mắt lại: "Ta nhớ ra rồi, có phải nàng cũng cướp được mấy linh khoáng từ chỗ Ma Vực cho Tiên Minh không?"
Người đồng hành lén lút nói: "Thanh kiếm Phất Sương kia chính là thánh kiếm đối phó với tà ma, ngay cả Ma Tôn cũng vô cùng e ngại, sau khi cướp được linh khoáng, nàng lại giao toàn bộ cho Minh chủ Tiên minh, người hữu dụng như vậy, ngươi nói Minh chủ có thể không thưởng thức sao?"
"Thảo nào..." Tán tu chậc lưỡi nói: "Theo ta thấy, chủ nhân của Thanh kiếm Phất Sương kia còn quá trẻ, thật thà quá mức, rõ ràng chỉ cần tu luyện đàng hoàng, chẳng mấy chốc có thể phi thăng, lại cứ khăng khăng liều mạng vì Tiên minh, tưởng có được quyền lực, nào ngờ, nàng đã trở thành quân cờ tùy ý Minh chủ điều khiển..."