Hắn ta đang nói thì bỗng nghe thấy phía không xa vọng lại tiếng cười khúc khích nhỏ, hắn ta hơi liếc qua nhìn thử, quả nhiên là linh thú non kia đang cười.
... Nó cười cái gì, lời hắn ta vừa nói có chỗ nào buồn cười sao?
Tu sĩ tán tu đang thắc mắc, đột nhiên thấy người nam nhân áo đen mà hắn ta vô cùng e ngại kia đưa tay ra, búng vào trán đứa nhỏ một cái, lười biếng nói: "Người ngốc nghếch gì đó, ăn của con đi."
Đứa nhỏ bị búng một cái, trợn tròn mắt tức giận nhìn người nam nhân áo đen, sau đó dùng chân bưng đĩa bánh ngọt lên, tức tối nhét vào miệng, một bên má lập tức phồng lên.
Nhất thời tu sĩ tán tu nhìn không dời mắt, lúc này, người nam nhân áo đen dáng người cao ngất quay đầu lại, mái tóc bạc óng ả theo y phục xõa xuống, đôi mắt xám xanh giống hệt linh thú non kia, chứa đầy sự u ám.
Tu sĩ tán tu bỗng giật mình, vội vàng ném tiền xuống, rồi kéo bạn đồng hành vội vàng bỏ chạy.
"Này, ngươi chạy gì vậy!" Bạn đồng hành bị hắn ta kéo ra một đoạn, không hiểu dừng bước lại.
Sắc mặt tu sĩ tán tu hoảng sợ: "Ta biết tại sao quán trà kia lại nóng như vậy rồi!"
"Hả? Tại sao?"
"Bởi vì..." Tu sĩ tán tu hít sâu một hơi: "Bởi vì, nam nhân áo đen kia là linh thú hỏa hệ cấp cao, nhiệt độ kia chính là từ người hắn phát ra!"
…
Trong quán trà, Tạ Chước Tinh liếm liếm chân, dùng cả hai chân xoa xoa đầu mèo, rửa mặt cho mình.
Thấy hai vị thúc thúc vừa rồi chạy như điên ra ngoài, nó nghiêng đầu, thắc mắc nói: "Sao bọn họ lại đột nhiên đi rồi, hồ ly thúc thúc, có phải thúc dọa họ chạy không?"
Phong Nhiên Trú bóp cằm nó ngắm nghía một lúc, vẫn thấy không hài lòng, lấy ra một chiếc khăn, lau lại mặt cho đứa nhỏ: "Không phải."
"Chính là thúc." Tạ Chước Tinh bị lau đến râu ria rối tung, ậm ừ nói: "Bởi vì bọn họ nói xấu nương."
"Đó là nói xấu sao? Là nói sự thật." Phong Nhiên Trú ném chiếc khăn trên bàn, lạnh lùng nói: "Nương của con đúng là rất xấu."
Tạ Chước Tinh bay lên vai hắn, lắc lông toàn thân, bóp giọng nói: "Nương nói, có người ăn không được nho thì bảo nho chua, nói chính là người như hồ ly thúc thúc."
Gân xanh trên trán Phong Nhiên Trú giật giật: "... Tạ Chước Tinh, con mà còn nói chuyện như vậy nữa, ta sẽ không dẫn con đi, để con tự bay đi gặp nương con."
Tạ Chước Tinh lập tức chui vào trong cổ áo hắn: "Không cần!"
Phong Nhiên Trú ấn đầu mèo của nó xuống: "Vậy thì ngoan ngoãn một chút."
Nơi không có người, Phong Nhiên Trú mở rộng đôi cánh đen, đưa đứa nhỏ bay lên cao.
Tạ Chước Tinh thỉnh thoảng bay lượn bên cạnh hắn, mệt thì sẽ đậu trên người hắn nghỉ ngơi.
Lúc này nó mới nhớ ra hỏi Phong Nhiên Trú: "Hồ ly thúc thúc, chúng ta đi đâu tìm nương vậy?"
Phong Nhiên Trú quay đầu liếc nó: "Đến núi Thạch Hàn, Ma giới mới bắt giữ một môn phái của Tiên minh, Tiên minh sẽ đàm phán với Ma giới, nương của con cũng sẽ đến đó."
Tạ Chước Tinh không hiểu lắm về tranh chấp giữa người lớn, chỉ biết sắp được gặp nương, không khỏi nghênh gió vui vẻ dang rộng đôi cánh: "Tốt quá!"
Nương bận làm việc, nó vẫn luôn được hồ ly thúc thúc đưa đi, đã lâu không được nương ôm ấp hôn hít rồi.
Mặc dù hầu như ngày nào nó cũng có thể liên lạc với nương, nhưng đối với Tạ Chước Tinh mà nói, được nhìn thấy nương thật sự mới là điều vui vẻ nhất.
Phong Nhiên Trú chuyển giọng: "Nhưng con không thể đi cùng ta, phải đi cùng Hồng Yên."
Tạ Chước Tinh lập tức ngây người: "Tại sao vậy, tại sao Tiểu Bạch không thể đi?"
Phong Nhiên Trú bình tĩnh nói: "Bởi vì trên hội trường có rất nhiều kẻ xấu, bọn họ phát hiện ra con, sẽ bắt con đi."
Tạ Chước Tinh do dự một lúc: "Nhưng... Tiểu Bạch có thể không lộ đầu ra ngoài."
"Không được, quá nguy hiểm rồi." Sắc mặt Phong Nhiên Trú trở nên nghiêm trọng: "Chờ rời khỏi núi Thạch Hàn, cn sẽ có thể an toàn gặp nương của con, nương của concó từng nói, hấp tấp thì không ăn được đậu phụ nóng không?"
Tạ Chước Tinh bị thuyết phục, gật đầu nói: "Đúng vậy, nương đã nói câu này."
Phong Nhiên Trú bình tĩnh tự nhiên nói: "Vậy thì chờ kết thúc rồi hãy gặp mặt."
Tạ Chước Tinh dùng chân cào cào đầu, tin lời hồ ly thúc thúc, lập tức đồng ý.
…
Đêm khuya thanh vắng, lúc này đại điện trên núi Thạch Hàn đèn đuốc sáng trưng.
Các trưởng lão của Tiên minh và một số thành viên cấp cao của Tiên minh ngồi đối diện với các Ma tướng của Ma Vực, không khí trong điện căng như dây đàn.
"Xin lỗi, Tiên minh không thể chấp nhận điều kiện của Ma Vực." Vẻ mặt của vị trưởng lão Tiên minh tràn đầy giận dữ, nghiến răng nghiến lợi kiềm chế không dùng linh lực đánh bay đám Ma tu vênh váo ở phía đối diện: "Năm mạch linh mạch, các ngươi đúng là tham lam vô độ!"
Tên Ma tướng thân hình to lớn ngả ngớn ngồi lệch sang một bên trên ghế, vẻ mặt khinh thường: "Chỉ là năm mạch linh mạch mà thôi, sao nào, tính mạng của năm trăm người trong Ngọc Hợp Tông cộng lại còn không đáng giá năm mạch linh mạch sao?"
Thấy Ma Vực đang cố tình trêu tức mình, sắc mặt mọi người trong Tiên minh không khỏi khó coi hơn nhiều.
Với Tiên minh mà nói, năm mạch linh mạch quả thực không phải là con số quá lớn, nhưng chỉ một Ngọc Hợp Tông nhỏ nhoi, quả thực không đáng để bọn họ phải đánh đổi năm mạch linh mạch.
Nhưng đằng này, trên người tông chủ Ngọc Hợp Tông lại có thứ mà Minh chủ muốn có, nếu không cứu Ngọc Hợp Tông, tông chủ Ngọc Hợp Tông sẽ không thể trao thứ đó cho Tiên minh…
Vị trưởng lão Tiên minh nheo mắt lại, sắc mặt không vui hỏi tùy tùng bên cạnh: "Tạ đảo chủ vẫn chưa tới sao?"
Nếu có uy thế của kiếm Phất Sương, những Ma tu đáng chết bên kia sẽ không thể ngông cuồng như vậy.
Tùy tùng cúi đầu: "Thưa trưởng lão, Tạ đảo chủ sắp tới rồi."
Vị trưởng lão Tiên minh khẽ gật đầu, ánh mắt nhìn đám Ma tu trở nên vô cùng lạnh lẽo.