Xuyên Thành Mẹ Ruột Của Vai Ác Lòng Dạ Hiểm Độc

Chương 594

Chương 594 -
Chương 594 -

Tiểu giao long đã nằm bất động trên bãi cát.

Thật xấu hổ, Giao long muốn chết.

Thật ra Tạ Vãn U đã sớm biết Tiểu giao long lặng lẽ đi theo, thấy vậy cũng không bất ngờ, cười lấy ra mấy xiên mực nướng cho Tiểu giao long ăn, vốn dĩ Tiểu giao long có hơi sợ Tạ Vãn U, nhưng mực nướng thật sự quá thơm, đối mặt với mực nướng đưa tới, Tiểu giao long không kiên trì được bao lâu, liền từ bỏ hết thảy kiêu ngạo của Giao long, có chút ngượng ngùng tiến lên, ngậm lấy một sợi râu mực.

Nhóc nhai thử mấy cái, mắt đột nhiên sáng lên, ngon quá!

Ăn được đồ ngon, Tiểu giao long cũng chẳng còn sợ hãi, ngay cả khi Tạ Vãn U tò mò đưa tay sờ vảy trên người nhóc, nhóc cũng chỉ khựng lại một chút, chứ không né tránh.

Vảy giao trơn nhẵn và lạnh lẽo, mang một loại cảm giác trơn tuột như vảy rắn.

Có chút kỳ lạ, sờ thêm lần nữa.

Dù sao cũng là con của người khác, Tạ Vãn U không tiện sờ mãi, vuốt ve mấy cái rồi rụt tay lại.

Tiểu giao long lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.

Ngoài cha của nhóc ra, chưa từng có ai sờ nhóc như vậy, Đảo chủ mới là người đầu tiên.

Cảm giác hơi kỳ lạ... nhưng cũng không quá tệ.

Có lẽ là do Đảo chủ mới xinh đẹp, ngón tay cũng rất ấm áp.

Tiểu giao long lắc đầu, xua tan những suy nghĩ lộn xộn trong đầu, chuyên tâm gặm râu mực.

Tạ Chước Tinh ở bên cạnh đắc ý vẫy đuôi: "Ngon chứ, nương ta không chỉ biết nấu canh đen đâu, bà ấy cũng biết làm đồ ăn ngon, không đáng sợ chút nào."

Tiểu giao long không rảnh nói chuyện, chỉ có thể liên tục gật đầu tỏ ý đồng ý.

Tạ Vãn U thấy buồn cười, hỏi: "Hắc Đản bao nhiêu tuổi rồi?"

Cái gọi là ở địa bàn của người ta thì phải biết khuất phục, ăn đồ nướng của Tạ Vãn U xong, Tiểu giao long không tiện không trả lời câu hỏi của Tạ Vãn U, ngẩng nửa người trên, hiếm khi ngoan ngoãn trả lời: "Ta năm tuổi, nhưng cha ta nói, ông dùng mười năm mới có thể ấp ra ta." Cho nên tính cộng lại năm nay Tiểu giao long mười lăm tuổi!

Tạ Vãn U gật đầu: "Tiểu Bạch vừa mới qua sinh nhật bốn tuổi, vậy thì phải gọi ngươi là ca ca rồi."

Tiểu giao long nghe xong, không khỏi kinh ngạc nhìn Tạ Chước Tinh, con thú bốn chân nhỏ hơn nhóc những mười một tuổi, vậy mà có thể đè nhóc ra đánh!

Thật là - quá mất mặt!

Tạ Chước Tinh thấy Tiểu giao long ngẩn ra một lúc, đột nhiên chôn đầu vào cát, nó giật mình, ngạc nhiên tiến lên hỏi: "Hắc Đản, ngươi sao thế!"

Tiếng kêu bi phẫn của Tiểu giao long truyền ra từ dưới cát: "Tiểu gia không sống nổi nữa!"

Tạ Chước Tinh: "?"

Tạ Chước Tinh có chút lo lắng Tiểu giao long sẽ tự chôn mình đến chết, quyết định đào Tiểu giao long ra, thế là dùng hai chân trước hì hục đào cát bên cạnh đầu Tiểu giao long, cuối cùng cũng đào được Tiểu giao long ra, Tiểu giao long lại cắm đầu vào cát bên cạnh, giả chết lần nữa, Tạ Chước Tinh không từ bỏ, vui vẻ đào tiếp.

Tạ Vãn U ngồi bên cạnh xem náo nhiệt, kéo Phong Nhiên Trú thì thầm: "Hình như ta thấy được đà điểu rồi!"

Phong Nhiên Trú không hiểu nàng cười gì, thản nhiên nắm tay nàng: "Nàng ngây thơ giống như trẻ con vậy."

Hắn liếc thấy không xa có một đệ tử đảo Bồng Lai xa lạ, hơi nhướng mày: "Tạ đảo chủ, có người tìm."

Lúc này Tạ Vãn U mới nhìn thấy đệ tử đảo Bồng Lai đang do dự không tiến lên, nén cười, vẫy tay bảo hắn ta lại đây.

Đệ tử đảo Bồng Lai tiến lên, hành lễ với nàng, nhưng không vội vàng mở lời, mà nhanh chóng liếc nhìn Phong Nhiên Trú một cái.

Tạ Vãn U nói: "Không sao, ngươi cứ nói đi."

Lúc này đệ tử này mới hạ giọng nói: "Đảo chủ, Kiều sư huynh mang tin tức trở về rồi."

Tạ Vãn U khẽ gật đầu: "Được, bảo hắn đến Tĩnh Tư Các gặp ta."

Đệ tử đảo Bồng Lai không dám nhìn nàng và Phong Nhiên Trú, cúi đầu vội vàng hành lễ, lúc lùi xuống còn suýt ngã một cái.

Sau khi hắn ta đi, Phong Nhiên Trú giống như vô ý hỏi: "Kiều sư huynh là ai?"

"Là thám tử được cử đến bí cảnh Thiên Quyết thu thập tình báo trước đó." Tạ Vãn U có chút buồn cười, đứng dậy, phủi cát trên người, nói với Tạ Chước Tinh đang đào Tiểu giao long trong bãi cát: "Tiểu Bạch, nương phải đi làm việc rồi, con đi với nương hay ở ngoài chơi tiếp?"

Nghe vậy, Tạ Chước Tinh dừng động tác đào đất, do dự nhìn Tiểu giao long, rồi lại nhìn Tạ Vãn U, nhanh chóng đưa ra quyết định: "Nương, Tiểu Bạch muốn ở ngoài chơi một lát."

Lúc này cuối cùng Tiểu giao long cũng nhô đầu khỏi cát, nghe Tạ Chước Tinh nói vậy, nhóc ngẩng đầu nhìn trời, giả vờ không quan tâm, nhưng thực ra đang lén liếc con thú bốn chân bằng đôi mắt đỏ.

Con thú bốn chân không về nhà với cha nương, muốn ở ngoài chơi à - không phải là muốn chơi với nhóc chứ?

Được rồi, nếu con thú bốn chân thực sự muốn chơi với nhóc, thì nhóc cũng không ngại miễn cưỡng chơi cùng nó.

Tiểu giao long đang mơ mộng thì Tạ Vãn U bế Tạ Chước Tinh lên, hôn lên cái đầu lông xù của nó, sau đó cẩn thận chỉ cho nó đường đến Tĩnh Tư Các.

Tạ Chước Tinh lắc đuôi, nhỏ giọng đáp lại.

Tạ Vãn U vừa đi, tất nhiên Phong Nhiên Trú sẽ không ở lại chơi với hai đứa trẻ, cũng đi theo nàng, trước khi đi chỉ dặn Tạ Chước Tinh một câu: "Có chuyện gì thì liên lạc với ta."

Tạ Chước Tinh gật đầu, tiễn nương và hồ ly thúc thúc đi, vừa quay đầu lại thì thấy Tiểu giao long có chút mất hồn ngồi im tại chỗ, nghi ngờ hỏi: "Hắc Đản, sao vậy?"

Tiểu giao long ngẩng đầu, nhẹ nhàng nói: "Không sao, chỉ là nhớ lại một số chuyện... Đúng rồi, sao ngươi không về nhà với nương?"

Tạ Chước Tinh trả lời một cách tự nhiên: "Vì ngươi vẫn chưa về nhà mà, bây giờ khắp nơi đều tối đen, nếu chỉ để ngươi ở đây một mình, ta sợ ngươi sẽ sợ."

Tiểu giao long có chút khó tin: "Vậy nên ngươi ở lại là để bầu bạn với ta?"

Bình Luận (0)
Comment