Thấy Tạ Chước Tinh gật đầu, tâm trạng của Tiểu giao long trở nên vô cùng kỳ lạ.
Một là, nhóc cảm thấy con thú bốn chân này có một sự ngây thơ kỳ lạ. Nhóc đã sống trên đảo Bồng Lai được năm năm, đảo Bồng Lai chính là nhà của nhóc, sao nhóc có thể sợ vì trời tối được?
Mặt khác, lòng tốt nhỏ bé này cũng khiến nhóc cảm thấy hơi bối rối và không biết phải làm sao.
Trong đêm đen lạnh lẽo, nhóc đã tự mình đi rất lâu, chưa từng có ai vì lo nhóc sợ bóng tối mà cố ý ở lại chờ nhóc.
Tiểu giao long lặng lẽ cuộn đuôi lại, mãi sau mới cố tỏ ra bình tĩnh nói: "Không cần ngươi bầu bạn, tiểu gia đây không bao giờ sợ bóng tối."
Tạ Chước Tinh không tức giận, ngồi xổm xuống nhìn nhóc: "Ngươi giỏi thật, trước đây ta cũng sợ bóng tối, nhưng dạo gần đây mới không sợ."
Tiểu giao long liếc nó một cái, thỉnh thoảng dùng đuôi chọc vào cát trên mặt đất: "Thực ra cũng bình thường thôi, mỗi người đều có thứ mình sợ, tiểu gia đây chỉ tình cờ không sợ bóng tối mà thôi."
Tạ Chước Tinh nghiêng đầu hỏi: "Vậy ngươi sợ cái gì?"
Tiểu giao long suy nghĩ một lúc, do dự nói: "Uống thuốc độc thì phải, mỗi lần uống thuốc độc vào, toàn thân sẽ rất đau."
Lần này Tạ Chước Tinh không phản bác từ "thuốc độc" nữa, mà nghiêm túc nói: "Vậy thì chắc chắn thuốc độc ngươi uống có vấn đề."
"Ngươi là người đầu tiên tin lời ta nói." Tiểu giao long có chút vui mừng, lẩm bẩm: "Người lớn đều không tin lời ta nói! Còn nói uống thuốc bị đau mới đúng..."
"Không đúng, uống thuốc là để chữa bệnh, chữa bệnh là để cho ngươi không đau." Tạ Chước Tinh lắc đầu: "Nếu thuốc luôn khiến ngươi đau, thì không phải ngươi có vấn đề, mà là thuốc có vấn đề."
Tiểu giao long thấy thú bốn chân nói rất đúng, không nhịn được liền dùng đuôi móc vào cổ nó: "Thú bốn chân, chỉ có ngươi hiểu ta!"
Tạ Chước Tinh bị nhóc dùng đuôi móc vào cổ, hơi rung rung tai, có chút ngại ngùng hỏi: "Hắc Đản, ngươi muốn về nhà không?"
"Còn sớm thế này, về nhà làm gì! Đi chơi cùng nhau đi." Tiểu giao long đã phấn khích, dùng đuôi móc vào cổ nó rồi bò về một hướng: "Tiểu gia biết một nơi rất đẹp, không hề tối chút nào, dẫn ngươi đi xem!"
Tạ Chước Tinh đi theo nhóc được vài bước, nhìn về hướng Tĩnh Tư Các, có chút do dự, Tiểu giao long thần kỳ hiểu được suy nghĩ của thú bốn chân, lập tức đảm bảo: "Đường trên đảo tiểu gia đều biết hết, yên tâm đi, lát nữa nhất định đưa ngươi về!"
Lúc này Tạ Chước Tinh mới lấy hết can đảm, theo Tiểu giao long đi về nơi nhóc nói.
"Hắc Đản, nơi ngươi nói đó sao lại không tối?"
"Hì hì, lát nữa xem rồi biết, chắc chắn sẽ làm ngươi kinh ngạc!"
Trên đường đi đều đen kịt một mảnh, hai đôi mắt thú phát ra ánh sáng xanh di chuyển lang thang trên đảo, dọc đường dọa không ít đệ tử đảo Bồng Lai.
Nghe thấy tiếng đệ tử đảo Bồng Lai sợ hãi kêu la ầm ĩ, tuy Tạ Chước Tinh cảm thấy không được đạo đức lắm, nhưng vẫn cùng Tiểu giao long cười khúc khích.
"Bọn họ thật là nhát gan."
"Bọn họ có tới bắt chúng ta không?"
"Bắt thì bắt, chúng ta chạy chắc chắn nhanh hơn bọn họ."
"Mau chạy, bọn họ thật sự đuổi theo chúng ta rồi!"
Sau khi đệ tử đảo Bồng Lai tỉnh táo lại trong cơn hoảng sợ, tất nhiên là muốn bắt chúng lại, xem chúng là thần thánh phương nào, nhưng hai đứa nhỏ chạy rất nhanh, bọn họ lục tung trong bụi cỏ mãi vẫn không tìm thấy chút manh mối nào.
Hai đứa nhỏ chạy một mạch vào rừng, vừa thở hổn hển vừa cười khanh khách.
Tiểu giao long thở đều rồi dùng chóp đuôi chỉ về một hướng: "Ngay ở đằng kia, sắp tới rồi."
Tạ Chước Tinh gật đầu, giũ giũ những chiếc lá bám trên người sau khi chui qua bụi cây, đi theo sau Tiểu giao long, tò mò về hướng đó.
Không biết đi được bao lâu, một luồng ánh sáng đột nhiên lướt qua trước mắt Tạ Chước Tinh, Tạ Chước Tinh nhìn kỹ, phát hiện ra đó là một con đom đóm phát sáng.
Tạ Chước Tinh gọi Tiểu giao long: "Hắc Đản, ngươi mau nhìn xem, là đom đóm kìa!"
Tiểu giao long dùng đuôi gạt một bụi cây thấp, ra hiệu cho nó nhìn về phía trước: "Bên trong còn nhiều lắm."
Nghe vậy, Tạ Chước Tinh bỏ con đom đóm đó, thử chui qua bụi cây, cảnh tượng hiện ra trước mắt nó lập tức làm nó choáng váng.
Trong rừng, vô số con đom đóm tỏa ra ánh sáng trắng xám đang bay lượn chậm rãi, ánh sao lưu động tụ lại thành từng dải trắng, khiến khu rừng này như mơ như ảo.
Tạ Chước Tinh ngây người hồi lâu, mới nói với Tiểu giao long: "Đẹp quá..."
Tiểu giao long rất đắc ý: "Nơi này chỉ có tiểu gia biết, nếu không phải tiểu gia thích ngươi, thì sẽ không dẫn ngươi tới xem đâu."
Tạ Chước Tinh ngồi xổm xuống, mắt không rời nhìn những con đom đóm tỏa sáng rực rỡ trong rừng, nhỏ giọng nói: "Cảm ơn ngươi đã đưa ta tới đây, Hắc Đản."
Tiểu giao long hừ hừ đắc ý một lúc, cũng nằm xuống bên cạnh nó: "Thú bốn chân, ngươi từ đâu tới vậy, ngoài đảo à?"
Tạ Chước Tinh gật đầu: "Đúng vậy, lúc ta tới đây, đã bay qua một vùng biển rất lớn."
"Nhưng ngoài đảo toàn là biển." Tiểu giao long dùng chóp đuôi gãi gãi đầu: "Ngươi từ một hòn đảo khác trên biển bay tới sao?"
Tạ Chước Tinh suy nghĩ một chút: "Không phải đảo, là một vùng đất rất lớn rất lớn rất lớn, trên vùng đất đó có rất nhiều núi, rất nhiều con sông nhỏ, còn có rất nhiều người, nương ta bay ba ngày cũng không hết."
Tiểu giao long kinh ngạc há to miệng, những lời Tạ Chước Tinh nói đã hoàn toàn làm vỡ nát thế giới quan của nhóc, nhóc sinh ra trên đảo, chưa từng thấy thế giới lớn như vậy, cũng không thể tưởng tượng nổi.
Nhóc có chút khao khát: "Nhất định là một hòn đảo rất lớn rất lớn rất lớn."
Tạ Chước Tinh cũng tò mò hỏi nhóc: "Ngươi chưa từng tới hòn đảo khác sao?"
"Chưa." Tiểu giao long lắc đầu: "Cha ta không thể rời khỏi đây, ta chỉ đành ở cùng cha thôi."
Tạ Chước Tinh nghiêng đầu: "Sao lại không thể? Cha ngươi rõ ràng cũng rất lợi hại mà."