Phong Nhiên Trú nhìn chiếc ghế ngã trên mặt đất, động đậy ngón tay dựng nó lên, tự mình ngồi vào, lười nhác nói: "Nói ta nghe xem.”
Tạ Vãn U liền nói những nghi ngờ của mình cho Phong Nhiên Trú, sau khi Phong Nhiên Trú nghe xong, cũng trầm ngâm một lát, rồi đồng ý với suy nghĩ của nàng: "Quả đúng là giống như chuyện mà Thần Khải sẽ làm.”
Tạ Vãn U lập tức ngồi nghiêm chỉnh, nghiêm túc hỏi: "Vì sao chàng cũng thấy như vậy, nói rõ xem nào.”
"Thần Khải làm loại chuyện móc nối này, thực ra cũng không phải một hai lần.” Phong Nhiên Trú giống như nhớ lại chuyện gì không hay, giọng nói lạnh lùng: "Trước kia khi ta còn ở Thần Khải, bọn họ từng yêu cầu ta kết hợp với người khác, sinh ra Thần tử, ta đương nhiên không chịu, giết hết những người bọn họ đưa đến.”
"Sau đó, bọn họ liền đổi một cách khác.” Phong Nhiên Trú mặt không biểu cảm: "Chính sách ôn hòa, phái một người biết diễn trò đến, giả vờ muốn cứu ta, muốn mượn chuyện đó làm ta mềm lòng.”
Nhất thời Tạ Vãn U cảm thấy vô cùng tức giận, đập bàn đứng dậy, khiến cả cái ghế ngã lăn ra, nghiến răng nghiến lợi mắng: "Đê tiện! Lũ người đó sao có thể kinh tởm đến vậy!"
Phong Nhiên Trú nhìn nàng một lúc, sự lạnh lùng trong mắt lập tức biến mất: "Ta chưa từng tin bất kỳ kẻ nào trong số họ.”
"Nhưng con giao long ngốc kia….” Phong Nhiên Trú dừng lại một chút: "Tuy thủ đoạn đạn bọc đường đáng xấu hổ, nhưng lại rất hữu dụng.”
Tạ Vãn U đi vòng ra sau hắn, cúi người ôm hắn, vùi mặt vào vai hắn cọ cọ, chợt nghĩ đến ánh mắt dịu dàng của Khung Uyên khi nhắc đến mẹ của Tiểu giao long, không khỏi thở dài: "Hy vọng những suy đoán của chúng ta không phải là sự thật."
Phong Nhiên Trú vỗ nhẹ vào mu bàn tay nàng, đột nhiên hỏi: "Nếu là nàng, nàng sẽ chọn chìm đắm trong tình yêu giả dối, hay sẽ chọn sự thật?"
Tạ Vãn U đã suy nghĩ một lúc: "Có lẽ là sự thật. Có một câu nói thế nào ấy chỉ, dù có chết cũng phải làm một con quỷ hiểu rõ. Còn chàng, chàng sẽ chọn thế nào?"
Phong Nhiên Trú lạnh lùng nói: "Ngược lại với nàng, ta sẽ chọn tình yêu giả dối."
Hắn nắm lấy cổ tay Tạ Vãn U: "Cho dù là diễn, ta cũng không thể buông tay, đã diễn rồi thì phải diễn cho ta cả đời."
Tạ Vãn U tựa trên vai hắn, nghi ngờ im lặng một lúc, Phong Nhiên Trú nhíu mày, giọng điệu dần trở nên u ám: "Tạ Vãn U, không phải nàng đang chột dạ chứ?"
"Không, ta chỉ là đột nhiên nhận ra một điều, nên cảm thấy rất sốc mà thôi." Giọng điệu của Tạ Vãn U kỳ lạ, vươn tay sờ lên cằm hắn.
Một lát sau, nàng cười lên bên tai Phong Nhiên Trú: "Không ngờ đấy, Ma Tôn đại nhân, thì ra chàng là người ngu ngốc trong tình yêu!"
Phong Nhiên Trú: "......?"
Tạ Vãn U ôm hắn, giả giọng nói: "Chàng dễ thương quá đi, ta thích kiểu hổ lớn ngu ngốc trong tình yêu như chàng, nhanh để cho ta hít một cái nào ~"
Phong Nhiên Trú: "......"
Hai mẹ con thật giống nhau, đầu óc Tạ Vãn U cũng có vấn đề.
Tại sao hắn lại thích Tạ Vãn U, một người kỳ lạ như vậy, cho đến bây giờ hắn vẫn không hiểu nổi.
......
Dù Phong Nhiên Trú không hiểu sở thích của chính mình, đến tối, hắn vẫn tự động theo Tạ Vãn U vào phòng ngủ của nàng, giống như đêm qua.
Đêm qua có Tiểu Bạch ở đó, hắn không làm được gì, đêm nay thì khác.
Tạ Vãn U ngồi trước bàn trang điểm tháo trang sức, mái tóc đen dài buông thõng xuống hông.
Qua gương soi, Tạ Vãn U thấy Phong Nhiên Trú đi loanh quanh phòng một lúc, rồi cởi áo choàng ngoài, chỉ mặc lớp áo trong màu đen, vẻ mặt rất tự nhiên nằm xuống giường của nàng.
Tấm rèm trắng che đậy nửa kín nửa hở, hắn nằm trên giường chờ đợi nàng, khiến Tạ Vãn U dễ dàng hiểu ý định của hắn.
Tạ Vãn U ho nhẹ một tiếng, nhắc hắn: "Muộn một lát nữa Tiểu Bạch sẽ quay lại."
Phong Nhiên Trú thong thả nói: "Ta đã nói với Tiểu Bạch rồi, nếu nó về muộn quá, phải đi ngủ phòng bên cạnh, nếu không sẽ làm phiền giấc ngủ của nàng. Tiểu Bạch nghĩ lời ta nói đúng, liền đồng ý ngay."
Tạ Vãn U: "......"
Hazz, nam nhân này thật là mưu mô.
Tạ Vãn U vừa phàn nàn trong lòng, vừa tháo bỏ khuyên tai.
Nhớ lại chuyện còn chưa hỏi sư tôn về chuyện Khung Uyên, Tạ Vãn U lấy phù Truyền Tin ra, liên lạc Thẩm Tông chủ.
Thẩm Tông chủ vẫn còn nhớ chuyện cứu Khung Uyên, nghe nói Tạ Vãn U sắp dẫn cha con Khung Uyên về Bích Tiêu Đan Tông một chuyến, suy nghĩ một lúc rồi nói: "Cũng tốt, sư tôn cũng có một thứ muốn trả lại cho y."
Tạ Vãn U tò mò hỏi: "Sư tôn, là thứ gì vậy?"
Thẩm Tông chủ hiền hòa đáp: "Là một mảnh vảy của y."
Tạ Vãn U lại hỏi về nguồn gốc của mảnh vảy, Phong Nhiên Trú đỡ đầu một tay, kiên nhẫn chờ đợi.
Sau khi không còn nhắc đến mảnh vảy, Tạ Vãn U lại bắt đầu trò chuyện với Thẩm Tông chủ về y thuật, cho đến khi Thẩm Tông chủ giải đáp thắc mắc của nàng thì đã qua được ba khắc (45 phút).
Sau khi cung kính chào tạm biệt Thẩm tông chủ, Tạ Vãn U ngắt kết nối.
Phong Nhiên Trú giãn chân mày đang hơi cau lại.
Cuối cùng cũng kết thúc.
Nhưng chưa kịp thở phào, Tạ Vãn U lại liên lạc với Độ Huyền Kiếm Tôn.
Lần này, nàng muốn xin Độ Huyền Kiếm Tôn chỉ bảo về kiếm pháp Huyền Thương.
Phong Nhiên Trú không cảm xúc nghe giọng nói lạnh như băng của Dung Độ vang lên.
Một lúc sau, Tạ Vãn U học được điều gì đó, trầm ngâm ngắt kết nối với Dung Độ, rồi...
Liên lạc với Phật tử.
Nàng muốn hỏi rõ về vấn đề của Thanh Tâm Kinh.
Phong Nhiên Trú: "..."
Hắn nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng sau khi Tạ Vãn U ngắt kết nối với Phật tử, hắn hất màn giường, đi đến sau lưng Tạ Vãn U.
Hắn từ phía sau bóp cằm Tạ Vãn U, cúi người, giọng nói hơi giương cao: "Ta vừa đến, nàng đã bận rộn thế này, hả?"
Tạ Vãn U nhìn thấy vẻ nguy hiểm của hắn qua gương, lập tức cảm thấy không ổn.