Nàng định trả lời thì Phong Nhiên Trú đã cúi đầu, cắn hơi mạnh vào cổ nàng, giống như một con thú cắn con mồi.
Thật sự có hơi đau, Tạ Vãn U "a" lên một tiếng, Phong Nhiên Trú mới buông miệng, những nụ hôn vụn vặt rơi xuống cổ nàng, vừa như an ủi vừa như đe dọa: "Ta chỉ nhẫn nhịn được đến thế thôi, Tạ Vãn U."
Tạ Vãn U khẽ ho một tiếng, vội đẩy hắn ra xa một chút, hơi bất đắc dĩ nói: "Chàng cứ không nhịn được như vậy sao?"
Phong Nhiên Trú nhíu mày: "Nàng ở đây, ta nhịn làm gì?"
"Không phải, ý ta là..." Tạ Vãn U quay đầu, nhìn hắn rất nghiêm túc: "Hình như kỳ phát tình của chàng nặng hơn rồi, xem ra, ta phải kiểm tra cho chàng một chút."
Phong Nhiên Trú đánh giá nàng, lông mày hơi nhướng lên: "Nàng định kiểm tra thế nào?"
Tạ Vãn U bày ra thái độ công tư phân minh: "Chàng nằm xuống trước, ta kiểm tra xem sao."
Phong Nhiên Trú nghi ngờ đánh giá nàng một lúc rồi vẫn thỏa hiệp.
Hắn không biết Tạ Vãn U sẽ làm gì, thấy Tạ Vãn U tiến lại gần, rồi lấy ra một đôi găng tay tơ tằm trắng như tuyết, hắn không khỏi hơi nhướng mày.
Tạ Vãn U vén màn giường, rất tự nhiên ngồi lên người hắn, vừa đeo găng tay tơ tằm vừa rất nghiêm túc nói với hắn: "Trong quá trình kiểm tra không được cử động lung tung, lát nữa nếu chàng cử động lung tung, ta sẽ không tiếp tục nữa, biết chưa?"
Phong Nhiên Trú nghĩ chơi với Tạ Vãn U cũng được, hắn nắm lấy một chân của nàng, hời hợt đồng ý.
...
Một lúc sau, Phong Nhiên Trú nhắm mắt nhẫn nhịn, những đường ma văn dần dần hiện ra, lặng lẽ lan ra trên người hắn: "Tạ Vãn U, nàng... dừng lại."
Tạ Vãn U từ trên cao nhìn xuống hắn, nói: "Chưa kiểm tra xong, cố gắng thêm chút nữa."
Thấy Phong Nhiên Trú có xu hướng phá vỡ quy tắc trò chơi, Tạ Vãn U vội vã lên tiếng cảnh cáo: "Nếu chàng mà làm loạn, tối mai đừng hòng vào phòng ta."
Phong Nhiên Trú nghiến răng nhìn nàng, đuôi mắt đã hơi nhuốm một màu đỏ tươi cực kỳ diễm lệ.
Tạ Vãn U thấy rất đẹp, cúi xuống hôn một cái.
Nàng không dừng lại, giơ một tay lên, vuốt ve ma văn màu đen trên người hắn.
Lúc đầu nhìn những ma văn này có vẻ đáng sợ, nhưng trong hoàn cảnh hiện tại, chúng lại toát lên vẻ gợi cảm khác lạ.
Tạ Vãn U thấp giọng nói: "Thật xinh đẹp, Ma Tôn đại nhân."
Cùng lúc đó, cuối cùng Phong Nhiên Trú cũng không kiềm chế được, xoay người ấn nàng xuống dưới người, thô bạo phá vỡ luật chơi.
—-
Ánh nắng ban mai xuyên qua cửa sổ, rọi vào phòng, trong tiếng hót trong trẻo của chim chóc, Tạ Chước Tinh mơ màng tỉnh dậy, chưa mở mắt hẳn, đã nhô mông lên trước, duỗi chân trước ra, như một con mèo lười ngáp một cái.
Thật kỳ lạ, hình như chân sau của nó đạp vào cái gì đó.
Tạ Chước Tinh mơ màng quay lại, thấy một khuôn mặt tuấn mỹ quen thuộc, chân sau của nó đang đạp vào má người, để lại một vết lõm nhỏ.
Nam nhân bị nó đạp vào mặt im lặng, mở mắt ra, lẳng lặng nhìn chằm chằm nó.
Tạ Chước Tinh: "..."
Nó giật mình, lập tức tỉnh táo.
Sáng sớm, hồ ly thúc thúc bất ngờ xuất hiện trên giường của nó, khiến Tạ Chước Tinh vừa choáng váng vừa ngạc nhiên. Nó tò mò bước lại gần, trước tiên ngửi ngửi hắn, rồi quay mình dùng đuôi quẹt lên mũi hắn, tò mò hỏi: "Hồ ly thúc thúc, tối qua không phải thúc ngủ chung với nương sao, sao lại ở đây?"
Phong Nhiên Trú giơ tay gạt đuôi nó sang một bên, không hiểu sao, Tạ Chước Tinh giống như thấy chút u oán thoáng qua trong mắt hắn, nhưng cảm giác đó lóe lên rồi biến mất, nhanh đến nỗi Tạ Chước Tinh nghi ngờ đó chỉ là ảo giác.
Phong Nhiên Trú bình tĩnh nói: "Hồ ly thúc thúc sợ con ngủ một mình sợ hãi, nên đặc biệt đến để bảo vệ con."
Mặc dù bây giờ Tạ Chước Tinh không còn sợ bóng tối nữa, nhưng với tấm lòng của Phong Nhiên Trú, nó vẫn rất cảm động: "Cảm ơn thúc, hồ ly thúc thúc, vì muốn ở bên con mà bỏ lỡ cơ hội ngủ với nương ~"
Phong Nhiên Trú: "..."
Hắn nhìn chằm chằm Tạ Chước Tinh đang cảm động, mặt không cảm xúc.
Tạ Chước Tinh đi lại gần dụi dụi mặt vào người hắn: "Hồ ly thúc thúc mau mặc quần áo đi, con đi tìm nương đây."
Thấy Tạ Chước Tinh nhảy xuống giường, chạy ra ngoài, Phong Nhiên Trú đột nhiên ngồi phắt dậy, nhanh tay bắt lấy Tạ Chước Tinh đang chuẩn bị chạy đi, đặt nó trở lại lên giường.
Tạ Chước Tinh vừa mới chạy ra khỏi giường: "?"
Phong Nhiên Trú ho nhẹ một tiếng: "Đợi ta, chúng ta cùng đi."
Tạ Chước Tinh mù mờ không hiểu gì, nhưng vẫn ngoan ngoãn ngồi chờ Phong Nhiên Trú mặc quần áo xong.
Từ khi Tạ Chước Tinh mở mắt, mọi chuyện xảy ra đều có vẻ kỳ lạ.
Sau khi cùng Phong Nhiên Trú tìm được nương, Tạ Chước Tinh phát hiện ra một điều - hình như hồ ly thúc thúc rất được nương yêu quý đã thất sủng rồi!
Tạ Chước Tinh được Tạ Vãn U ôm trong lòng, giả vờ đắm chìm vào việc gặm chân, nhưng thực tế lại lén lút liếc trộm, lặng lẽ quan sát Tạ Vãn U và Phong Nhiên Trú.
Hình như hồ ly thúc thúc muốn dính lấy nương, nhưng nương không những từ chối còn trừng mắt nhìn hồ ly thúc thúc, trông có vẻ rất tức giận.
Tạ Chước Tinh đột nhiên hiểu ra, hình như nó đã hiểu ra chuyện gì đó rồi!
Thấy hồ ly thúc thúc không thể dính lấy nương, lủi thủi bị nương đuổi ra khỏi cửa, Tạ Chước Tinh suy nghĩ một chút rồi cũng đi theo ra ngoài.
Thấy mặt mày hồ ly thúc thúc ủ rũ, giống như đã phải chịu một đả kích rất lớn, Tạ Chước Tinh bay lên vai hắn, nhỏ giọng hỏi: "Hồ ly thúc thúc, tối qua thúc cãi nhau với nương sao?"
Phong Nhiên Trú khựng lại: "Không cãi nhau... chỉ là giận dỗi nhau một chút thôi."
Quả nhiên là như vậy!
Tạ Chước Tinh kéo dài giọng "Ồ" một tiếng, cái đuôi sau lưng vung vẩy: "Vậy nên tối qua hồ ly thúc thúc bị nương đuổi ra ngoài, nên mới chỉ có thể ngủ cùng con thôi, hồ ly thúc thúc còn nói là cố ý đến để bầu bạn với con, lừa trẻ con, xấu hổ quá ~"