Nhiệt độ từ lòng bàn tay hắn truyền sang, Tạ Vãn U hơi yên tâm, ngẩng đầu nhìn Phong Nhiên Trú, muốn nói lại thôi.
Phong Nhiên Trú dùng ánh mắt ra hiệu nàng hỏi, Tạ Vãn U lại do dự.
Thật ra khi nãy nàng nghe xong giấc mơ của Tiểu Bạch, trong lòng vẫn luôn ngờ vực... Giấc mơ này liệu có liên quan đến Tạ Yếm trong cốt truyện gốc không.
Người mắt đỏ mà Tiểu Bạch nhìn thấy trong gương, có phải là Tạ Yếm không?
Trong cốt truyện gốc, sau khi nguyên chủ chết, Tạ Yếm bị Thần Khải phát hiện, không biết đã trải qua chuyện gì, cuối cùng trở thành ma đầu diệt thế, khi đánh giá cách chết của cậu đã nói là "Tan rã mà chết”.
Liệu chiếc gương đầy vết nứt có phải là ẩn dụ cho kết cục của Tạ Yếm không?
Tạ Vãn U không có manh mối nào, nàng thử gọi hệ thống.
Giọng máy móc lạnh lùng của hệ thống nhanh chóng vang lên: [Hệ thống đang ngoại tuyến, thời gian trở lại không xác định, tạm thời không hỗ trợ chức năng để lại lời nhắn, xin ký chủ tự khám phá thế giới]
Tạ Vãn U: "..." Hệ thống rác rưởi, ta cần ngươi làm gì!
Kết nối của nàng với hệ thống vẫn luôn rất kém, Tạ Vãn U nghi ngờ hệ thống hiện tại đã hoàn toàn mất kết nối với nàng.
Không trông mong gì vào hệ thống được nữa, Tạ Vãn U chỉ có thể tự mình tìm manh mối.
Chiếc gương có khắc chữ "Tố" kia, có lẽ là một đột phá.
Tạ Vãn U suy nghĩ một lúc, rồi nói với Phong Nhiên Trú: "Phải điều tra chiếc gương đó, Tiểu Bạch không thể vô cớ mà mơ thấy như vậy."
Phong Nhiên Trú gật đầu, nhíu mày, hiển nhiên cũng không biết đầu mối nào trong chuyện này.
Nhưng hiện tại, chuyện quan trọng nhất là Yêu giới, chuyện chiếc gương tạm gác sang một bên, về pháp khí có thể mở ra U Minh mà Miểu Nguyệt nói, Phong Nhiên Trú đã có chút manh mối.
Khi Hắc Ảnh đưa tin đến, đã là đêm khuya.
Tạ Chước Tinh đã ngủ say, Tạ Vãn U dỗ dành xong nó, tiếp tục bàn với Phong Nhiên Trú kế hoạch đến Yêu giới.
Lúc này, Hắc Ảnh gõ cửa, cắt ngang cuộc nói chuyện của bọn họ.
Phong Nhiên Trú cho Hắc Ảnh vào, Hắc Ảnh ôm cuộn giấy vừa vào cửa đã nhìn thấy tân nhiệm Đảo chủ đảo Bồng Lai ngồi bên cạnh Ma Tôn, cả người sửng sốt trong chốc lát.
Hắn nhìn chằm chằm Tạ Vãn U quá lâu, Phong Nhiên Trú lên tiếng, giọng hơi lạnh: "Ngươi đã xem đủ chưa?"
Hắc Ảnh lập tức hoàn hồn, không dám nhìn Tạ Vãn U nữa, cười trừ đặt cuộn giấy lên án: "Tôn thượng, đây là ghi chép về tộc Nguyệt Thỏ."
Phong Nhiên Trú mở cuộn giấy, không ngẩng đầu lên: "Xuống đi."
Hắc Ảnh nhận lệnh, trước khi đi, không nhịn được lại liếc nhìn Đảo chủ đảo Bồng Lai kia.
Tạ Vãn U chống cằm, cười với hắn ta.
Hắc Ảnh: "..."
Hắn ta lặng lẽ đóng cửa, cố đè nén sự kinh hãi trong lòng.
Trước khi Tạ Vãn U trở thành Đảo chủ đảo Bồng Lai, từng là tình nhân của tôn thượng, chuyện này hắn ta biết.
Nhưng vấn đề là - sau khi Tạ Vãn U trở thành Đảo chủ đảo Bồng Lai, nàng và tôn thượng rõ ràng đã trở mặt với nhau rồi!
Nhớ lại cảnh tượng thân mật của hai người khi nãy, Hắc Ảnh không nhịn được bắt đầu nghi ngờ cuộc đời.
Cái gì mà chính tà đối nghịch? Cái gì mà kẻ thù không đội trời chung?
Đồng thời, Hắc Ảnh cũng đột nhiên ngộ ra một chuyện.
Chẳng trách sau khi tôn thượng và Tạ Vãn U trở mặt, tôn thượng vẫn nuôi linh thú của Tạ Vãn U! Điều này chứng tỏ điều gì? Chứng tỏ tôn thượng vẫn còn lưu luyến tình xưa.
Chẳng phải sao, cuối cùng vẫn tái hợp với Tạ Vãn U.
Hắc Ảnh thở dài, tôn thượng thật sự quá si tình, không phải là bị mỹ nhân kế của Tiên Minh lừa chứ?
Hai người trong phòng không biết đến suy đoán của Hắc Ảnh, sau khi Hắc Ảnh rời đi, Tạ Vãn U chọc chọc Phong Nhiên Trú: "Hắc Ảnh thấy ta ở đây, có vẻ rất kinh ngạc."
Phong Nhiên Trú nhàn nhạt nói: "Hắn không biết chúng ta còn có tư tình, kinh ngạc là chuyện bình thường."
Không chỉ Hắc Ảnh, bất kỳ ai biết được Ma Tôn và chủ nhân kiếm Phất Sương có quan hệ như vậy, e đều sẽ vô cùng kinh ngạc.
Tạ Vãn U nhớ lại biểu cảm của Hắc Ảnh khi nãy, không nhịn được bật cười, Phong Nhiên Trú bị nàng cười đến phiền, kéo nàng vào lòng, cùng nhau xem cuộn giấy.
Tạ Vãn U đã quen ngồi trên đùi hắn, xem xong mặt trước của cuộn giấy, suy nghĩ: "Hóa ra pháp khí sư tỷ Miểu Nguyệt nói là 'Thông Minh Lệnh', nàng nói nếu để người khác lấy được Thông Minh Lệnh, tất cả sẽ xong đời, vì mở giới U Minh ra, sẽ có thứ gì đó không tốt chui ra sao?"
Phong Nhiên Trú giải thích cho nàng: "Gần như vậy, trong truyền thuyết, giới U Minh có sinh vật U Minh có thể nuốt chửng hồn phách, nếu để chúng rời khỏi giới U Minh, nhân gian sẽ đại loạn."
Tạ Vãn U sờ cằm: "Nói như vậy, Thông Minh Lệnh chính là một thứ rất quan trọng, vật quan trọng như vậy, sao lại giao cho tộc Thỏ Nguyệt bảo vệ, chứ không phải giao cho hoàng thất Yêu tộc? Dù sao thì theo lẽ thường, thỏ không phải là loại rất lợi hại."
Phong Nhiên Trú lại chỉ vào một đoạn: "Có một câu gọi là 'thỏ khôn ba hang', tuy sức mạnh của tộc Thỏ Nguyệt không bằng các tộc khác, nhưng bản lĩnh ẩn núp lại rất lợi hại."
Xem xong mặt trước, bọn họ lại xem mặt sau.
Mặt sau chính là truy ngược đến tổ tiên của tộc Thỏ Nguyệt.
Vốn dĩ Tạ Vãn U vốn luôn tò mò về cái tên "Thỏ Nguyệt” này, xem xong mặt sau, cuối cùng cũng có đáp án.
"Tộc Thỏ Nguyệt có khả năng là từ Tiên giới hạ xuống?" Tạ Vãn U nói: "Như vậy thì có thể giải thích tại sao tộc Thỏ Nguyệt lại có thể sở hữu pháp khí lợi hại có thể mở giới U Minh như vậy, là từ Tiên giới mang xuống mà..."
Phong Nhiên Trú lại đưa ra suy nghĩ khác: "Có lẽ vào thời kỳ thần thú diệt vong quy mô lớn, tộc Thỏ Nguyệt đã lặng lẽ từ Tiên giới lén lút trốn xuống."
Tạ Vãn U tiếp tục suy đoán: "Cho nên Miểu Nguyệt mới nói chủ nhân của kiếm Phất Sương có thể cầmThông Minh Lệnh, là vì trong kiếm Phất Sương có một luồng linh hồn Phượng hoàng?"