Phượng hoàng là thần thú, đối với sinh vật giới U Minh chắc chắn có tác dụng khắc chế, nếu vậy thì mọi chuyện đều có thể liên kết với nhau.
Tạ Vãn U bất đắc dĩ nói: "Nếu như thật sự là như vậy, vậy thì Thông Minh Lệnh thực sự không thể rơi vào tay hoàng thất Yêu tộc, nếu thật sự để bọn họ thả ra thứ gì đó, tu chân giới chưa bị Thần Khải hủy diệt, trước tiên đã bị sinh vật giới U Minh hủy diệt rồi... Thế giới này đúng là không khiến người ta yên tâm."
Phong Nhiên Trú hôn lên vành tai nàng, như một sự an ủi nào đó.
Tạ Vãn U nói: "Vậy chúng ta vào Yêu giới bằng cách nào?"
Phong Nhiên Trú không mấy lo lắng, thản nhiên nói: "Lão Yêu Hoàng sắp chống đỡ không nổi rồi, mười mấy người con trai của lão Yêu Hoàng đã rơi vào tranh chấp ngôi vị, trước đó ta đã phái người tiếp xúc với một vài hoàng tử, hứa có thể giúp bọn họ lên ngôi, chắc là vài ngày nữa sẽ nhận được thư mời của hoàng thất."
Tạ Vãn U giật khóe miệng: "Bọn họ như vậy chẳng khác nào bắt tay với hổ, còn chàng... một lần lại hứa giúp đỡ ngôi vị cho nhiều hoàng tử như vậy?"
"Bản thân bọn họ đã làm chuyện trái lương tâm, sẽ không nói chuyện này cho nhau đâu." Phong Nhiên Trú cười lạnh: "Vốn dĩ Yêu tộc đã xảo trá và hiểm độc, không ai lừa người giỏi hơn bọn họ."
Được lắm, còn nói rất có lý.
Tạ Vãn U nghĩ ngợi: "Chàng muốn chia một chén canh, chắc chắn Thần Khải cũng muốn thu phục thế lực Yêu tộc, chàng đến đó, Thần Khải nhất định cũng sẽ phái người đến, lão Yêu Hoàng lại vừa đúng lúc lâm bệnh nặng, vậy thì sẽ phái ai đến?"
Hai người nhìn nhau, Tạ Vãn U lắc đầu thở dài: "Xem ra lần này lại phải hành động riêng rồi, Ma Tôn đại nhân."
Phong Nhiên Trú ừ một tiếng, đột nhiên chuyển chủ đề: "Nàng có muốn đi cứu con thỏ tinh kia không?"
Tạ Vãn U do dự một lát, nghiêm túc gật đầu: "Dù sao thì nàng ấy cũng đã nói cho ta biết Thông Minh Lệnh ở đâu, ta không thể mặc kệ nàng ấy được, có thể cứu thì sẽ cứu."
Phong Nhiên Trú biết tính tình của Tạ Vãn U, biết trong lòng nàng có tình nghĩa, nên không nói thêm gì nữa, chỉ nói: "Đừng hành động thiếu suy nghĩ, đợi ta điều tra được nàng ta ở đâu rồi nói sau."
Tạ Vãn U gật đầu, nhớ ra chuyện gì đó, bảo Phong Nhiên Trú lấy ra quyển "Ngày ngày đêm đêm với thiếu chủ Yêu tộc" mà hắn đã tịch thu.
Chủ đề chuyển đổi quá nhanh, nhất thời Phong Nhiên Trú không phản ứng kịp, nhướng mày: "... Nàng chắc là muốn xem ngay bây giờ sao?"
Tạ Vãn U bất đắc dĩ nghiêm túc nói: "Ta không muốn xem tiểu thuyết, là muốn làm chuyện chính sự, trong sách có manh mối, ta phải thông qua manh mối mới tìm được vị trí của Thông Minh Lệnh."
Phong Nhiên Trú nửa tin nửa ngờ, nhưng vẫn lấy quyển sách đó ra từ nhẫn trữ vật trên người.
Cuối cùng cũng nhìn thấy bìa sách quen thuộc, Tạ Vãn U thầm nghiến răng, vậy mà lại giấu trên người, trách sao nàng tìm khắp Ma cung mà không thấy…
Nói đi cũng phải nói lại, Phong Nhiên Trú mang theo sách bên người, không phải là muốn bất cứ lúc nào cũng có thể lấy ra thưởng thức chứ…
Phong Nhiên Trú dùng sách gõ vào đầu nàng: "Đừng nghĩ lung tung, ta không giống nàng."
Tạ Vãn U giả vờ không hiểu, lấy được sách, liền lật đến trang 56 mà Miểu Nguyệt đã nói.
Miểu Nguyệt nói, phải nối tất cả các chữ "thỏ" trong trang này lại với nhau, sau đó vẽ đường chéo, đối chiếu với bản đồ Yêu giới, giao điểm chính là nơi đặt Thông Minh Lệnh.
Tạ Vãn U không vội vẽ hình, mà đọc lại một lần cốt truyện của trang 56.
Miểu Nguyệt đã quyết định đặt một tin tức quan trọng như vậy vào trang này, có lẽ đoạn cốt truyện này có ý nghĩa đặc biệt đối với Miểu Nguyệt.
Rất nhanh, Tạ Vãn U phát hiện ra lý do trang này xuất hiện nhiều chữ "thỏ" như vậy là vì nam chính và nữ chính đã xảy ra một cuộc cãi vã dữ dội vì một con thỏ.
Đây là đoạn hồi tưởng của nữ chính, lý do nữ chính bỏ trốn khỏi thiếu chủ Yêu tộc là vì vô tình phát hiện thiếu chủ Yêu tộc đã tàn nhẫn giết chết con thỏ mà nữ chính nuôi, sau đó còn nói thực đơn của hắn là thỏ, bây giờ hắn đói rồi thì đương nhiên phải ăn thỏ.
Nữ chính không thể chịu đựng được sự máu lạnh vô tình của thiếu chủ Yêu tộc, sợ một ngày nào đó hắn cũng sẽ ăn thịt mình, vì vậy đã sợ hãi bỏ trốn khỏi bên cạnh hắn.
Tạ Vãn U đọc đoạn này, chìm vào suy ngẫm.
Nàng như hiểu ra điều gì đó.
"Đây sẽ không phải là câu chuyện dựa trên sự kiện có thật của Miểu Nguyệt chứ?" Tạ Vãn U chậm rãi nói: "Phong Nhiên Trú, chàng thấy thiếu chủ Yêu tộc trong tiểu thuyết sẽ là hoàng tử nào trong thực tế?"
Phong Nhiên Trú không hứng thú với chuyện tình cảm của thỏ tinh, tùy tiện chỉ vào một đoạn trên sách: "Không phải đã viết rồi sao, Nhị hoàng tử."
Tạ Vãn U không phục: "Không thể chân thực đến mức này được đi?"
Phong Nhiên Trú nhéo nhéo vành tai nàng: "Nếu nàng ta đã viết tình huống của mình vào trong này, như vậy thì sẽ không thể tùy tiện thay đổi thiết lập của người tình cũ được, nàng nghĩ xem, nếu người tình cũ của nàng thực ra là Tam hoàng tử, còn kẻ thù của nàng là Nhị hoàng tử, nàng cảm thấy mình sẽ đưa danh xưng Nhị hoàng tử này vào người tình cũ của mình sao?"
"..." Chết tiệt, Tạ Vãn U lại thấy hắn nói có lý.
Phong Nhiên Trú xoa eo nàng, nhàn nhạt nói: "Không phải muốn tìm manh mối sao? Tìm đi."
Lúc này Tạ Vãn U mới hoàn hồn, cầm bút bắt đầu vẽ nguệch ngoạc trên trang sách, vẽ một lúc, nàng bất lực nói: "Chuyện đó... chàng có thể đừng động chân động tay không? Ta vẽ lệch hết rồi."
Phong Nhiên Trú: "Ta đột nhiên nhớ ra, hình như trang 136 của cuốn sách cũng có một cốt truyện thú vị."
Thú vị đến mức nào? Tạ Vãn U tò mò lật trang, xem đoạn cốt truyện đó.
Phòng sách, đạo cụ...