Tạ Vãn U nhớ lại vị trí của Nhị hoàng tử trong yến tiệc hôm qua không khác gì Lục hoàng tử, còn có ánh mắt kiêng dè của Lục hoàng tử khi nhìn Nhị hoàng tử, nàng đột nhiên hiểu ra.
Nàng suy nghĩ đến tình hình hiện tại, có lẽ Lục hoàng tử sẽ kiêng dè thế lực mà Nhị hoàng tử thu phục, nhưng vì khinh thường huyết thống không thuần khiết nên Lục hoàng tử có thể không nghĩ Nhị hoàng tử có thể đe dọa ngôi vị hoàng đế của mình.
Sau khi Phong Nhiên Trú tìm hiểu được chuyện này, thì cho rằng Nhị hoàng tử ẩn mình đến tận bây giờ, từng bước từ một hoàng tử hỗn huyết bị mọi người bắt nạt đi đến vị trí như hiện tại, có khả năng hợp tác, đáng để tiếp xúc.
Tạ Vãn U nhìn bức thư mật, có chút cảm thán, Yêu cung hiện giờ đúng là hỗn loạn như nồi cháo.
Khung Uyên sau lưng lại nhìn nàng, Tạ Vãn U không thể không để ý, quay đầu hỏi: "Khung Uyên, ngươi muốn nói gì cứ nói đi, ta sẽ không tức giận đâu."
Khung Uyên định nói rồi lại thôi, thôi rồi lại định nói, cuối cùng vẫn không nhịn được mà bóng gió nhắc một câu: "Đảo chủ, ngươi như vậy... nếu đạo lữ của ngươi biết được, e sẽ đau lòng lắm đấy..."
Tạ Vãn U biết Khung Uyên là nhìn thấy vết tích trên cổ nàng, vừa định giải thích, đột nhiên lại nảy ra chút thú vị.
Tạ Vãn U cố ý nói: "Hắn sẽ không đau lòng đâu, hắn biết hết mà."
Khung Uyên trợn tròn mắt, cả người đều ngây người vì sốc, không tin nổi mà hỏi: "Hắn mà cũng biết sao? Hắn có thể chịu đựng được sao!?"
Tạ Vãn U bóp giọng: "Không có cách nào, hắn quá yêu ta, dù phải chia sẻ tình yêu của ta với nhiều người, hắn cũng không muốn rời xa ta~"
Khung Uyên: "..."
Biểu cảm của Khung Uyên trong nháy mắt như thể bị người ta đánh một trận tơi bời, vô cùng thê thảm.
Y không tiện bình phẩm về đời sống riêng tư của Đảo chủ, chỉ có thể điên cuồng gào thét trong lòng.
Không ngờ được, đúng là không ngờ được, con thú bốn chân đó lại có thể chịu đựng đến vậy!
Nghĩ đến đây, Khung Uyên đột nhiên không còn hận con thú bốn chân đã đánh mình nữa, thậm chí còn thấy hơi đồng cảm.
Tạ Vãn U thì thầm cười trong lòng, thuận tay đốt bức thư mật kia đi.
Lúc này, đột nhiên có một cung nhân gõ cửa, nói có người gửi một lá thư cho Tạ đảo chủ.
Khung Uyên tạm thời tỉnh táo lại từ chuyện bát quái chấn động, mở cửa lấy thư, đưa cho Tạ Vãn U.
Tạ Vãn U mở ra xem, phát hiện ra bức thư này là do Phong Nhiên Trú viết cho nàng.
Xem xong nội dung bức thư, lòng Tạ Vãn U mừng thầm, gần đây Phong Nhiên Trú vẫn luôn giúp nàng tìm tung tích của Miểu Nguyệt, giờ cuối cùng cũng tìm được rồi.
Theo như Phong Nhiên Trú nói, Miểu Nguyệt hiện đang ở —
Tạ Vãn U giật mình, xem đi xem lại nội dung trên giấy, lúc này mới xác định được, Miểu Nguyệt bị nhốt ở địa bàn của Nhị hoàng tử.
Tạ Vãn U: "..."
Vốn tưởng Miểu Nguyệt đang đau khổ ngồi tù, Tạ Vãn U im lặng thật lâu.
Hóa ra là bị tình cũ cứu đi.
Tạ Vãn U định cứu Miểu Nguyệt ra, sau khi biết được vị trí của Miểu Nguyệt, nàng đau đầu day day huyệt thái dương.
Ngục giam của Yêu giới còn có thể tìm cơ hội lẻn vào cướp ngục, đến lúc đó lão Yêu Hoàng vừa chết, Yêu Hoàng mới vừa lên ngôi, cả Yêu giới đều rối loạn, ai mà quan tâm đến tung tích của một con thỏ?
Nhưng nếu ở địa bàn của Nhị hoàng tử, thì không dễ làm rồi, cứu Miểu Nguyệt ra một cách tùy tiện, chắc chắn sẽ chọc giận Nhị hoàng tử.
Chỉ có thể nghĩ cách đến đó thăm dò tình hình trước đã, có thể nói chuyện với Miểu Nguyệt cũng tốt.
Tạ Vãn U đang cân nhắc xem làm thế nào để gặp được Miểu Nguyệt, thì trưởng lão Tiên Minh lại đến thúc giục nàng, bảo nàng cùng đoàn sứ giả Tiên Minh đi gặp lão Yêu Hoàng, đồng thời dâng lên cho ông ta Bồng Lai Tiên Thảo, bắt đầu kế hoạch của Tiên Minh.
Bồng Lai Tiên Thảo có thể cứu người chết, hồi sinh xương cốt, ở giới tu chân là một loại dược liệu rất quý hiếm, tặng cho lão Yêu Hoàng tuy không đúng bệnh lắm, nhưng vẫn thể hiện được sự tôn trọng của Tiên Minh với Yêu Hoàng.
Tạ Vãn U đứng dậy đi ra ngoài, cơ hội của Tiên Minh đã bắt đầu, đáng tiếc là có nàng nằm vùng, chắc chắn sẽ thất bại.
Mọi chuyện đều rất suôn sẻ, Tạ Vãn U thành công dâng Bồng Lai Tiên Thảo cho lão Yêu Hoàng, chờ thuốc độc phát tác cần một ngày, trong thời gian đó, đoàn sứ giả Tiên Minh chỉ cần tĩnh tâm chờ đợi là được.
Ra ngoài, Lục hoàng tử đi cùng họ vẫn chưa rời đi, mà là đợi sau khi đám lão già của Tiên Minh đi rồi, liền chặn đường Tạ Vãn U.
Tạ Vãn U dừng bước, nhìn Lục hoàng tử có đôi mắt hồ ly đa tình kia, lịch sự hỏi: "Điện hạ còn có chuyện gì sao?"
Lục hoàng tử cười nói: "Tạ đảo chủ đừng trách bổn vương đường đột, thực ra là hôm qua sau khi gặp Tạ đảo chủ, bổn vương đã không thể quên được phong thái của Đảo chủ."
Tạ Vãn U nghe xong thì chỉ bình tĩnh nói: "Tạ ơn điện hạ đã ưu ái."
Lục hoàng tử thấy vẻ mặt của nữ tử loài người trước mặt hờ hững, không khỏi càng ngứa ngáy khó chịu, tiến lại gần Tạ Vãn U một bước, có chút ám muội nói: "Đêm qua bản vương nghe Đảo chủ nói, Đảo chủ không thích xà yêu, không biết Đảo chủ có thích hồ yêu không?"
Hắn ta vừa nói vừa thò đuôi hồ ly lông đỏ sau lưng ra, trêu chọc vuốt ve thắt lưng Tạ Vãn U, toàn thân đều là phong tình quyến rũ đặc trưng của hồ yêu, hạ thấp giọng nói: "Ngọc bội của Đảo chủ thật đẹp, phía trên còn gắn hai quả cầu lông, là dùng lông hồ ly làm sao? Thật độc đáo."
Tạ Vãn U dùng tay ôm lấy hai quả cầu lông, điềm tĩnh nói: "Không phải, dùng lông con trai ta làm."
"Con... con trai?" Biểu cảm của Lục hoàng tử gần như nứt toác ra.
Tạ Vãn U tiếp tục khoe khoang: "Quả cầu lông có màu đỏ nhạt còn lại kia là dùng lông đạo lữ của ta làm, đẹp chứ."