Đến nước này, Lục hoàng tử còn không hiểu được điều gì nữa, sắc mặt lập tức lạnh xuống, nhìn chằm chằm Tạ Vãn U một lúc, cuối cùng tức giận bỏ đi.
Sau khi hắn ta đi, Khung Uyên không chịu nổi mà bịt mũi, ghét bỏ nói: "Ghét hồ yêu nhất, vừa nãy đúng là mùi hôi của hồ ly tinh."
Tạ Vãn U cười cười, vừa định mở miệng thì thấy Ma Tôn đang đứng ở hành lang không xa.
Khung Uyên cũng nhìn thấy, cảnh giác che chở cho Tạ Vãn U.
May là Ma Tôn không nán lại lâu, nhìn Tạ Vãn U một lúc rồi đi vào thư phòng nơi Yêu Hoàng ở.
Khung Uyên thở phào nhẹ nhõm, quay đầu lại thấy khóe miệng Tạ Vãn U giật giật, không khỏi nghi ngờ hỏi: "Sao vậy?"
"Không sao..." Tạ Vãn U khẽ ho một tiếng.
Thực ra vừa nãy Phong Nhiên Trú đã truyền âm cho nàng, nói: "Đêm nay giết chết con hồ yêu chết tiệt đó."
Người này thật sự chính là bình dấm chua, Tạ Vãn U lắc đầu, cùng Khung Uyên rời đi.
…
Thời gian trôi nhanh đến nửa đêm.
Ban ngày Miểu Nguyệt cãi nhau với Loan Trạm, tối đến Loan Trạm hiểu chuyện nên không xuất hiện.
Miểu Nguyệt lén lấy thành phần ức chế kỳ phát tình trong đơn thuốc của yêu y rồi uống, đại khái là lượng thuốc quá ít nên hiệu quả không tốt.
Lúc trăng sáng giữa trời, Miểu Nguyệt co ro trên giường, tay chân mềm nhũn, trên mặt dần xuất hiện một vệt đỏ ửng.
Hơi thở của nàng trở nên gấp gáp, khó chịu cọ xát chân, trong lòng thầm chửi rủa.
Chết tiệt, sao lại đến kỳ phát tình nhanh như vậy…
Nàng cắn môi, cảm thấy toàn thân nóng ran, dần dần thiêu đốt khiến đầu óc nàng bắt đầu không tỉnh táo.
Trong lúc mơ mơ màng màng, nàng nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng đánh nhau, đột nhiên tỉnh táo lại.
Một tiếng “ầm” vang lên, cửa bị đá tung ra, một người đi vào.
Trái tim Miểu Nguyệt run lên, cố gắng nhìn người đó, đợi hắn đi đến bên giường, nàng mới đột ngột nhận ra, người này không phải Loan Trạm, mà là - Lục hoàng tử Loan Tiêu!
Đây không phải là địa bàn của Loan Trạm sao, sao Lục hoàng tử lại xuất hiện ở đây!
Lục hoàng tử cúi đầu nhìn nàng, đưa tay vuốt ve khuôn mặt nàng, trong mắt hiện lên màu đỏ sắp mất kiểm soát, cười khẽ: "Tiểu thư Miểu Nguyệt, lâu rồi không gặp, ta nói tên khốn đó giấu ngươi ở đâu, tìm mãi không ra, hóa ra là ở đây."
Hắn ta hít một hơi thật sâu: "Thơm quá, ngươi đến kỳ phát tình rồi sao?"
So với Loan Trạm, Miểu Nguyệt cũng ghét Lục hoàng tử này, vì vậy, nàng lạnh lùng nói: "Cút ngay!"
"Muốn ta cút cũng được." Lục hoàng tử bóp cằm nàng: "Nói cho ta biết Thông Minh Lệnh ở đâu, ta sẽ tha cho ngươi."
Miểu Nguyệt khinh thường nhìn hắn ta, mắt đã đỏ hoe: "Cút!"
"Nếu không nói, bản vương chỉ có thể ép ngươi nói." Lục hoàng tử bóp lấy cổ tay nàng, kéo nàng về phía mình: "Bản vương muốn xem, loại thỏ yêu đến kỳ phát tình như ngươi có thể chống đỡ được bao lâu."
Miểu Nguyệt phát điên muốn giãy khỏi tay hắn ta, hành động này đã chọc giận Lục hoàng tử, hắn ta đang định cúi xuống, đột nhiên bị một lực mạnh đánh trúng, hét lên một tiếng, ngã xuống đất.
Miểu Nguyệt mở mắt ra, thấy Loan Trạm mặt mày u ám đang cưỡi trên người Lục hoàng tử nằm bất động, túm lấy vạt áo Lục hoàng tử, từng cú đấm đấm vào mặt hắn ta, tiếng cú đấm đập vào thịt làm cho Miểu Nguyệt cũng cảm thấy đau nhói.
Từ nhỏ Lục hoàng tử đã được nuông chiều sao có thể chịu đựng được chuyện này, gầm lên một tiếng rồi đánh nhau với Loan Trạm, trên mặt và khóe miệng Loan Trạm đều rỉ ra những vệt máu tươi, nhưng sức mạnh trên tay không hề giảm.
Lúc ném Lục hoàng tử đang hấp hối ra cửa, Loan Trạm rút một con dao, kề lên trên cổ Lục hoàng tử.
Cuối cùng Lục hoàng tử cũng biết sợ, sắc mặt tái nhợt nói: "Loan Trạm, ai cho ngươi lá gan, dám động thủ với ta!"
Máu chảy dọc xương gò má Loan Trạm, tô đậm nét mặt của hắn, cả người giống như một ác ma từ địa ngục bò lên: "Ta đã cảnh báo ngươi rồi đúng không, đừng đụng vào đồ của ta nữa, nếu không ta sẽ giết ngươi!"
Lục hoàng tử hét lớn: "Ngươi giết đi! Ngươi dám giết ta à! Mẫu hậu chắc chắn sẽ khiến ngươi cùng với con tiện nhân này chết không có chỗ chôn cất!"
Loan Trạm nhìn chằm chằm Lục hoàng tử một lúc, bỗng nhiên mỉm cười với hắn ta, thật sự thả tay ra.
Lục hoàng tử tự cho rằng lời đe dọa của mình có hiệu quả, tự mãn chỉnh lại áo choàng: "Ngươi cất giấu tộc trưởng tương lai của tộc Thỏ Nguyệt, đã là trọng tội, thức thời thì nhanh giao —- A"
Giọng Lục hoàng tử dừng lại, chậm rãi cúi đầu xuống, nhìn thấy lưỡi dao sắc nhọn đã đâm sâu vào ngực mình.
Hắn ta không thể tin được, ngẩng đầu lên, Loan Trạm đang mỉm cười nhìn hắn ta: "Tạm biệt, Lục hoàng đệ."
Dao nhọn này vẫn chưa đủ để cướp đi sinh mạng, Lục hoàng tử giật mình chống cự, Loan Trạm lạnh lùng rút dao ra rồi đâm thẳng vào ngực hắn ta.
Miểu Nguyệt nhìn máu tươi từ ngực Lục hoàng tử bắn ra, nhuốm đỏ nửa khuôn mặt Loan Trạm, ánh mắt của hắn cực kỳ tàn nhẫn và lạnh lẽo, cho đến khi Lục hoàng tử ngã xuống, từ vật lộn dữ dội chuyển sang bất động, hắn vẫn duy trì tư thế đâm dao, giống như muốn đâm Lục hoàng tử thành một cái rây.
Cảnh tượng quá kinh khủng, Miểu Nguyệt thét lên, không biết lấy sức lực từ đâu, lảo đảo bước xuống giường, nắm lấy cánh tay Loan Trạm, gần như thét lên: "Tên điên! Tên điên nhà ngươi! Đừng đâm nữa!"
Loan Trạm quay đầu lại, trong đôi mắt không chút cảm xúc: "Sao, nàng thương hại hắn à?"
Đó là vấn đề nên quan tâm vào lúc này sao? Miểu Nguyệt cũng muốn điên rồi, thật sự muốn tát tỉnh tên điên này: "Ngươi giết hắn ta, ngươi cũng muốn chết à?"
Nói rồi, nàng hoảng loạn kiểm tra mũi Lục hoàng tử, tay nàng cũng dính đầy máu.
Cho đến khi xác nhận Lục hoàng tử không còn hơi thở, chết tươi rồi, nàng mới kiệt sức ngồi bệt xuống đất, hoảng sợ mở to mắt.
Chết rồi...