"Ngươi dám!" Miểu Nguyệt đẩy hắn ngã xuống giường, ngồi trên người hắn, giật cổ áo hắn: "Nàng ấy là bạn tốt của ta, ngươi dám đụng vào nàng ấy, ta sẽ tự sát ngay lập tức!"
Cuối cùng vẻ mặt vẫn không dao động của Loan Trạm cũng thay đổi, hai tay bóp chặt eo nàng, lông mày cũng nhíu lại: "Không được nói những lời đó."
Miểu Nguyệt sợ hắn thật sự điên lên hại Tạ Vãn U, vội biện hộ cho Tạ Vãn U: "Tạ sư muội thật sự rất tốt, lúc ta bị thương ở bí cảnh Phù Linh, chính nàng ấy chăm sóc ta, nàng ấy tìm ta cũng vì ta đã cầu cứu nàng trước khi bị bắt."
Loan Trạm nhíu mắt mày lại: "Lòng người khó lường, nàng không nhìn thấu được lòng người thì làm sao biết được mục đích thật sự trong lòng nàng ta là gì."
“Ta biết." Miểu Nguyệt lắc vai hắn, chứng minh quyết tâm của mình: "Dù sao ngươi cũng không được động vào nàng ấy!"
Loan Trạm nhìn nàng một lúc, cuối cùng cũng nhượng bộ: "Được, nhưng với điều kiện là nàng ta không nên có mục đích gì với nàng, lấy thuốc nàng ta đưa cho nàng đến đây, ta muốn đưa đi kiểm tra."
"Ta đã uống hết rồi..." Miểu Nguyệt lẩm bẩm, nàng biết nếu không làm Loan Trạm yên tâm, Tạ Vãn U vẫn gặp nguy hiểm, đành miễn cưỡng giao nộp thuốc ức chế kỳ phát tình: "Kiểm tra xong phải trả lại cho ta!"
Loan Trạm thu thuốc, không đồng ý cũng không từ chối, Miểu Nguyệt trông chờ nhìn hắn, phát hiện hắn thật sự không nhắc việc trả lại thuốc, không nhịn được trợn trắng mắt.
Phi! Ghét nhất loại nam nhân quỷ kế đa đoan!
Lúc này Miểu Nguyệt mới phát hiện mình vẫn ngồi trên người Loan Trạm, vội vàng đứng dậy, tuy nhiên nàng mới vừa cử động, Loan Trạm đã ấn nàng ngồi trở lại người mình: "Cứ ngồi như thế đi."
Ngồi cái gì! Miểu Nguyệt cảm nhận được hơi ấm từ phía sau lan tỏa lên, mặt đen sì, trực tiếp biến thành thỏ, nhảy khỏi người hắn.
Loan Trạm vẫn muốn bắt nàng, Miểu Nguyệt lách người, chui thẳng xuống gầm giường.
Loan Trạm nằm sấp bên giường, nhìn nàng qua khe hở dưới gầm: "Miểu Miểu, dưới gầm giường bẩn lắm, mau ra ngoài."
Miểu Nguyệt cố tình chống đối hắn: "Không ra, ngươi mà còn nói nữa, ta sẽ đào hang! Đào sập luôn cung điện của ngươi!"
"..."
Loan Trạm không nói gì, giống như đã rời đi.
Miểu Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, định thò đầu ra ngoài xem Loan Trạm đã đi chưa, không ngờ vừa thò đầu thỏ ra, một con hồ ly lông xám đã chen vào bên cạnh nàng.
Loan Trạm hóa thành hồ ly lông xám, nhàn nhạt nói: "Nếu đã thích gầm giường thì chúng ta cùng ngủ ở đây vậy."
Miểu Nguyệt: "..."
Bệnh thần kinh!
Gầm giường tối om, chỉ có chút ánh trăng lọt vào, Miểu Nguyệt không nhìn rõ hình dáng con hồ ly lông xám, chỉ thấy lông trên người hắn có vẻ hơi rối, hình dáng đuôi cũng rất kỳ lạ, nhưng vì bộ lông xám gần như hòa vào bóng tối nên Miểu Nguyệt chỉ nhìn thấy lờ mờ hình dáng.
Nàng có chút nghi ngờ, định nhìn kỹ hơn, nhưng lúc này Loan Trạm ngậm lấy tai thỏ của nàng liếm một cái, toàn thân nàng dựng hết cả lông, không kịp suy nghĩ gì, lập tức nhảy vọt ra ngoài.
Trong phòng đuổi bắt một hồi, Miểu Nguyệt chán ngấy trò chơi trốn tìm này, dứt khoát buông xuôi, coi Loan Trạm như không khí, nằm thẳng cẳng trên giường ngủ.
Trong mơ giống như trở về thời thơ ấu, nàng và Loan Trạm ngồi trên mái cung điện bỏ hoang ăn kẹo.
Thiếu niên mắt xanh có mái tóc dài màu xám, kẹp giữa mái tóc là đôi tai hồ ly xám, dung mạo mang nét đẹp sâu thẳm đặc trưng của người hỗn huyết, rất dễ khiến người ta liên tưởng đến cây tùng xanh biếc trên núi, hoặc là những thứ đẹp đẽ như ngọc lục bảo khảm trên trâm vàng.
Nàng không kìm được đưa tay sờ tai hồ ly của hắn, hắn rung tai hồ ly tránh đi, vô tình ôm lấy eo nàng, nhìn cảnh sắc mênh mông bên ngoài tường cung điện, nói với nàng: "Nàng thích Yêu cung không?"
Miểu Nguyệt rụt cổ lại: "Không thích, ta thấy nơi này thật đáng sợ, rõ ràng không có song sắt nhưng lại giống như một cái lồng rất lớn."
"Ta cũng không thích." Thiếu niên mắt xanh quay đầu nhìn nàng: "Những người trong Yêu cung này thực ra đều rất ngu ngốc, bọn họ tự cho mình đứng trên đỉnh quyền lực, nhưng không biết tất cả đều chỉ là thú dữ bị nhốt trong lồng mà thôi."
Miểu Nguyệt ngơ ngác nhìn hắn, không hiểu ý nghĩa trong lời hắn nói: "Vậy chàng cũng là con thú bị nhốt sao?"
"Đúng vậy." Hắn cúi mặt xuống nói: "Suốt đời, ta sẽ bị nhốt ở đây, cho đến khi mục nát."
Miểu Nguyệt lập tức hoảng hốt, nắm lấy tay hắn: "Chàng sẽ không mục nát đâu, ta sẽ ở bên chàng, mãi mãi ở bên chàng."
"Thật là con thỏ ngốc nghếch." Thiếu niên vuốt ve đầu nàng, ánh nhìn đó khiến nàng không hiểu được: "Mặc dù ta rất mong nàng có thể ở bên ta cả đời, nhưng ta không muốn nàng cùng ta mục nát."
"Nếu một ngày nào đó nàng không chịu đựng được nơi này nữa, vậy thì, ta sẽ mở cửa lồng cho nàng, để nàng rời đi."
Miểu Nguyệt mở bừng mắt, lau mặt, thấy tay ướt đẫm.
Nàng ngồi bật dậy, ngơ ngác một lúc, nghe thấy tiếng ồn ào ngoài phòng, mới chậm chạp đi xuống giường.
Loan Trạm đã không còn bên cạnh nàng, không biết đi lúc nào, Miểu Nguyệt cố gắng không nghĩ về hắn, mở cửa phòng, hỏi lính gác bên ngoài chuyện gì đã xảy ra.
Giọng lính gác cũng không che giấu được sự hoảng hốt: "Bẩm tiểu thư, là Lão Yêu Hoàng... hấp hối."
Miểu Nguyệt: "? "
Mặc dù sức khỏe của Lão Yêu Hoàng kém, nhưng cũng không thể đột ngột hấp hối chỉ trong một đêm!
Miểu Nguyệt nhanh chóng hỏi: "Chuyện gì xảy ra vậy? Khi nào thế?"
"Nửa canh giờ trước." Lính gác bình tĩnh hơn, cung kính nói với Miểu Nguyệt: "Bây giờ trong Yêu cung hỗn loạn, tiểu thư vẫn nên ở yên trong phòng, đừng ra ngoài, tránh gặp nguy hiểm."
Miểu Nguyệt cắn môi: "Loan Trạm đâu?"
Lính gác đáp: "Điện hạ đã đi ra ngoài từ sáng sớm, tiểu thư đừng lo, điện hạ sẽ không sao."
Ai lo cho Loan Trạm có chuyện gì chứ, Miểu Nguyệt quay vào phòng, đau đầu ấn lên trán, nàng sợ Loan Trạm phát điên làm loạn trong Yêu cung.