Miểu Nguyệt càng nghĩ càng không yên, nhưng nàng không làm gì được, chỉ biết đợi Loan Trạm quay về.
Nàng cũng không ngốc, chạy lung tung ra ngoài, biết đâu bị bắt thì sao? Tất nhiên là giữ mạng sống quan trọng nhất.
Miểu Nguyệt nghĩ thế, vớ lấy một nắm cỏ, nhét vào miệng nhai.
Miểu Nguyệt không hề hay biết, lúc này trong tẩm điện của Yêu Hoàng đang diễn ra một màn tranh đoạt ngôi vị.
Bát hoàng tử dẫn theo tâm phúc ngang nhiên xông vào, bất chấp lời mắng mỏ của Yêu Hậu, trên mặt nở nụ cười bình tĩnh: "Phụ hoàng đã nói sẽ truyền ngôi cho ta, tại sao ta không thể vào?"
Các hoàng tử công chúa khác cũng đã đến, tính cả những thân tín của bọn họ, tổng cộng có tới vài chục người, trực tiếp chen chúc đầy điện Yêu Hoàng.
Tứ hoàng tử cười lạnh: "Bát hoàng đệ nói đùa đấy à, ta chưa từng nghe thấy chuyện này bao giờ, chẳng lẽ Bát hoàng đệ nghe nhầm rồi?"
Cửu công chúa trông có vẻ dịu dàng, nhưng thực chất lời nói như dao: "Bát hoàng huynh, chẳng lẽ huynh muốn nhân lúc phụ hoàng bệnh nặng mà âm mưu đoạt ngôi sao?"
Tam hoàng tử vốn là người có khả năng tranh đoạt ngôi vị nhất ngoài Lục hoàng tử, nghe vậy càng khinh thường nhìn hắn ta từ trên xuống dưới, đôi mắt hồ ly đa tình hơi nheo lại, trực tiếp nói ra lời không khách khí: "Ta nói này Bát hoàng đệ, ngươi nói dối cũng phải xem mình có xứng không, phụ hoàng chỉ bị bệnh chứ không bị mù, sao có thể coi trọng Bát hoàng đệ chứ? Nói về tu vi, e là đệ còn không bằng Cửu hoàng muội, phụ hoàng dựa vào đâu mà truyền ngôi cho đệ?"
"Tam ca nói đúng, cho dù truyền ngôi cho ngươi đi chăng nữa, với tu vi của ngươi, làm sao có thể khiến toàn thể thần dân Yêu giới tin phục?" Thập Nhất công chúa là chó săn của Tam hoàng tử, thấy Tam hoàng tử chế giễu Bát hoàng tử, nàng ta đảo mắt, che miệng phụ họa: "Ôi chao, Bát hoàng huynh tự tin như vậy, chẳng lẽ là đã liên kết với người ngoài để cùng nhau đoạt ngôi sao ~"
Sắc mặt Bát hoàng tử hơi thay đổi, nhớ đến việc mình đã sớm đạt được thỏa thuận với Tiên Minh, ngôi vị hoàng đế nhất định sẽ là của mình, sắc mặt mới trở lại vẻ bình tĩnh: "Đúng hay không, chỉ cần chờ phụ hoàng tỉnh lại là biết?"
Giữa lúc tranh cãi, bên ngoài truyền đến tiếng bánh xe lăn kẽo kẹt, mọi người đều nhìn về phía đó, chỉ thấy Đại hoàng tử sắc mặt tái nhợt dựa vào xe lăn, do người thân cận đẩy vào, vừa ho vừa tiến vào đại điện.
Tam hoàng tử cười một tiếng không rõ ẩn ý, trong miệng nói những lời âm dương quái khí: "Đại ca vẫn luôn không màng thế sự, những năm gần đây cũng luôn ở trong cung không ra ngoài, sao hôm nay lại đến đây?"
Đại hoàng tử ho vài tiếng, không có bất kỳ cảm xúc nào nhìn hắn ta: "Tam đệ nói gì vậy, phụ hoàng bệnh nặng, ta đương nhiên phải đến thăm."
Tam hoàng tử lười biếng chơi đùa với miếng ngọc bội trên thắt lưng, khinh thường hừ một tiếng, không nói thêm gì nữa.
Đều là hồ ly, những người này, ai mà không hiểu trong lòng người kia đang nghĩ gì?
Thấy lão Yêu Hoàng sắp chết, không nhanh chóng đến canh giữ, làm sao có thể cướp được thứ tốt?
Nhưng mà...
Tam hoàng tử nhìn quanh một vòng trong điện, đột nhiên lên tiếng: "Đúng rồi, sao Nhị hoàng huynh không đến?"
Hắn ta vừa nói vậy, những người khác cũng phát hiện ra điều này.
Thời khắc quan trọng như vậy, sao Nhị hoàng tử không đến?
Nhắc đến Nhị hoàng tử, sắc mặt của mọi người đều không mấy tốt.
Lúc đầu, họ chưa bao giờ để mắt đến Nhị hoàng tử hỗn huyết kia. Bởi vì yêu nữ sinh ra hắn chỉ là cung nhân thấp hèn nhất trong Yêu cung, Yêu Hoàng cảm thấy vô cùng nhục nhã, vì vậy, ngay khi yêu nữ vừa sinh ra Nhị hoàng tử, Yêu Hoàng đã ra lệnh xử tử.
Sau đó, Nhị hoàng tử luôn bị bỏ mặc trong lãnh cung tự sinh tự diệt, trong hơn mười năm, hoàn toàn không ai nhớ đến vị Nhị hoàng tử chỉ có danh nghĩa này.
Nhưng điều khiến mọi người không ngờ là, trong một lần đi săn, Nhị hoàng tử vốn đã chết trong lãnh cung này đột nhiên xuất hiện, trên cuộc đi săn đó lại thể hiện tài năng xuất chúng, không hiểu sao lại được Yêu Hoàng khen ngợi.
Sau đó, địa vị của Nhị hoàng tử trong Yêu cung ngày càng cao, Yêu Hoàng vốn ghét bỏ huyết thống hỗn huyết, nhưng lại hết sức dung túng cho Nhị hoàng tử, thậm chí khi Nhị hoàng tử đánh Lục hoàng tử được Yêu Hoàng yêu thương nhất, Yêu Hoàng cũng chỉ giam Nhị hoàng tử cấm cung vài ngày, không hề trừng phạt hắn.
Điều này khiến nhiều hoàng tử cảm thấy vô cùng khủng hoảng, bắt đầu liên tục nhắm vào Nhị hoàng tử.
Nhưng dần dần, họ cảm nhận được sự đáng sợ của Nhị hoàng tử hỗn huyết thấp hèn này.
Lúc đầu, bọn họ có thể đàn áp hắn rất thảm, nhưng chỉ cần không giết chết hắn, để lại cho hắn một hơi thở, hắn có thể dựa vào hơi thở đó để đứng dậy một lần nữa, điên cuồng phản công lại tất cả những kẻ đã đàn áp hắn.
Sự điên cuồng này khiến bọn họ dần dần cảm thấy kiêng kỵ Nhị hoàng tử, một ít hoàng tử đều cho rằng trêu chọc một người điên là hành động không sáng suốt, với lại Yêu Hoàng không thể nào truyền ngôi cho một kẻ hỗn huyết, từ đó bọn họ mất hứng thú với Nhị hoàng tử.
Sau khi trải qua thời kỳ bị các hoàng tử khác áp bức điên cuồng, Nhị hoàng tử giống như cũng nhận ra "cây cao gió lớn", từ đó cũng trở nên im lặng. Vốn dĩ bọn họ đã nghĩ Nhị hoàng tử coi như thức thời, nhưng không ngờ, lúc Yêu Hoàng già yếu, Nhị hoàng tử lại bắt đầu hoạt động thường xuyên.
Điều này khiến không ít hoàng tử cảm thấy bị đe dọa - bao gồm cả Tam hoàng tử.
Tam hoàng tử không thể thu Loan Trạm làm việc cho mình, cho nên liền chuyển hướng sang mục tiêu khác. Hắn ta biết, có vẻ kẻ điên kia bất khả xâm phạm, nhưng thực tế lại có một điểm yếu.
Vì vậy, hắn ta đã âm thầm sai người xúi giục Lục hoàng tử bắt đầu ra tay với Miểu Nguyệt. Đúng như dự đoán, Lục hoàng tử quyết định bắt Miểu Nguyệt để đe dọa Nhị hoàng tử