Cái gì bay ra thế này?
Nàng ngạc nhiên cúi đầu, vừa vặn nhìn thấy đứa bé lạ mặt chưa đến thắt lưng mình đang hoảng loạn dùng tay che đầu.
Một sợi lông tơ trắng như tuyết quen thuộc lọt ra khỏi kẽ tay đứa bé.
Một cảm giác kỳ lạ ập đến, lòng Tạ Vãn U đột nhiên khẽ động, ngồi xổm xuống bên đứa bé, đứa bé nhận ra động tác của nàng, lập tức bỏ che đầu, đổi thành dùng hai tay che mặt.
Tạ Vãn U cố đè nén sự kinh ngạc trong lòng, giọng nói hơi khàn, còn có một tia chờ mong khó tả: "Con, con là Tiểu Bạch sao?"
Rõ ràng trong lòng nàng biết Tiểu Bạch ở tận Ma Vực, hiện tại chắc vẫn đang tiến giai, nhưng vừa nhìn thấy đứa bé này, dù còn chưa nhìn rõ mặt, nàng vẫn nảy sinh một trực giác chắc chắn như vậy.
Đứa bé nghe được câu hỏi của nàng, toàn thân cứng đờ một chút, hơi buồn bực trả lời: "Không phải... con không phải Tiểu Bạch."
Nhưng Tạ Vãn U không tin, ôm lấy thân hình nhỏ bé của đứa bé không cho đi, hạ giọng nói: "Sao con lại không phải Tiểu Bạch, nếu con không phải Tiểu Bạch, sao lại có đôi tai lông đáng yêu như vậy?"
Tạ Chước Tinh nghe vậy, vô thức cụp đôi tai xuống, đáng tiếc không có tác dụng gì, Tạ Vãn U lại vuốt ve mái tóc bạc mượt mà của đứa bé: "Còn có mái tóc đẹp như vậy, đẹp như dải ngân hà trên trời đổ xuống, ngoài hồ ly thúc thúc và Tiểu Bạch ra, ta không nghĩ ra còn ai có thể có được."
Thật sự đẹp như vậy sao? Tạ Chước Tinh được khen ngợi có chút lâng lâng, cuối cùng cũng thả lỏng một chút, từ khe hở giữa các ngón tay nhìn trộm Tạ Vãn U, đôi tai trên đầu lại dựng lên.
Tạ Vãn U nhẹ nhàng gạt tay đứa bé ra, đứa bé do dự một chút, rồi không phản kháng nữa, dưới ánh mắt của Tạ Vãn U, đứa bé chớp đôi mắt màu xanh xám một cách không tự nhiên.
Tạ Vãn U nâng khuôn mặt mềm mại của đứa bé, chăm chú nhìn đứa bé: "Đúng là như vậy, giống hệt với Tiểu Bạch trong tưởng tượng của nương."
Tạ Chước Tinh mím môi cười, giây tiếp theo, đã bị Tạ Vãn U kéo vào lòng.
"Còn muốn giả vờ không quen nương nữa à." Tạ Vãn U hôn lên đôi tai thú lông xù trên đầu đứa bé chưa kịp thu lại, lại dùng má cọ cọ: "Nương chỉ cần ngửi một cái là biết là Tiểu Bạch rồi, chỉ có Tiểu Bạch của nương mới có mùi hương này."
Có phải là đứa nhỏ nhà mình không, chỉ cần ngửi là biết ngay.
Hơi thở ấm áp và mềm mại này, chỉ có trên người Tạ Chước Tinh mới có.
"Thơm quá!" Tạ Vãn U hít một hơi thật sâu, ôm chặt đứa bé nói: "Con chắc chắn là Tiểu Bạch, nhanh thừa nhận đi, nếu không ta sẽ bắt con về nhà ăn thịt!"
Tạ Chước Tinh bị cọ đến ngứa ngáy, không nhịn được bật cười, ôm lấy cổ Tạ Vãn U nói: "Con là Tiểu Bạch, ta thừa nhận."
Tạ Vãn U cúi đầu nhìn đứa bé, vẻ mặt rất tủi thân: "Sao Tiểu Bạch lại giả vờ không quen nương, Tiểu Bạch có phải không thích nương nữa rồi không?"
Tạ Chước Tinh vội vàng lắc đầu phủ nhận: "Không phải! Tiểu Bạch vẫn luôn rất thích nương!"
Tạ Vãn U lắc lắc thân hình nhỏ bé của nó: "Vậy tại sao lại giả vờ không quen nương, tim nương sắp vỡ thành từng mảnh rồi!"
Tạ Chước Tinh có chút xấu hổ: "Bởi vì... sợ nương không thích dáng vẻ hiện tại của Tiểu Bạch."
"Nương đã nói rồi, Tiểu Bạch biến thành dáng vẻ gì, nương cũng sẽ luôn thích Tiểu Bạch." Vẻ mặt Tạ Vãn U đột nhiên nghiêm túc: "Tiểu Bạch không nhớ lời nương nói, phạt Tiểu Bạch để nương hôn đầy mặt!"
Nói xong, Tạ Vãn U liền hôn một cái lên má Tạ Chước Tinh.
Khuôn mặt nhỏ nhắn có chút bụ bẫm, hôn lên có cảm giác mềm mại như thạch, rất đàn hồi, hôn một cái sẽ phát ra tiếng "ba".
Tạ Vãn U không nhịn được, trực tiếp mê mẩn, điên cuồng hôn mấy cái.
Tiểu Bạch biến thành hình người giống như đột nhiên có thêm một loại năng lực có thể khiến người ta phát điên, sau khi hôn xong triệu chứng của Tạ Vãn U còn điên cuồng hơn cả lúc nghiện mèo, bế đứa nhỏ đang choáng váng lên: "Nương sẽ bắt cóc Tiểu Bạch về nhà!"
Nhưng Tạ Vãn U vừa bế Tạ Chước Tinh đi được không xa, đột nhiên chậm nửa nhịp mới phản ứng lại, hình như nàng đã quên mất thứ gì.
Tạ Vãn U do dự quay người lại, liền thấy Phong Nhiên Trú không biết đã đứng đó bao lâu, đang nhìn nàng chằm chằm.
Tạ Vãn U: "..."
Xong rồi, chỉ lo mê mèo con mà quên mất mèo lớn.
Thấy Tạ Vãn U chột dạ quay đầu lại, Phong Nhiên Trú cười như không cười nói: "Thì ra ta không phải người vô hình."
Giọng điệu âm dương quái khí, xem ra là thật sự tức giận.
Tạ Vãn U khẽ ho một tiếng, một tay ôm Tạ Chước Tinh, tay còn lại bù đắp mà nắm lấy tay hắn: "Bỗng nhiên thấy Tiểu Bạch, ta không khỏi quá kích động..."
Nàng đang định nắm lấy tay Phong Nhiên Trú, Phong Nhiên Trú đột nhiên khoan tay, có vẻ như vô tình tránh né tay nàng.
Không cho nắm, xem ra là thật sự giận rồi.
Tạ Vãn U đảo mắt, lui một bước, thử dò xét nắm lấy tay áo hắn, thấy Phong Nhiên Trú không có phản ứng, liền gan lớn hơn, dùng sức luồn cánh tay mình vào khuỷu tay hắn, ôm lấy cánh tay hắn rồi kéo về chỗ ở của mình.
Phong Nhiên Trú bị nàng kéo đi vài bước, nhíu mày: "Làm gì vậy?"
Tạ Vãn U quay đầu nhìn hắn, không nhịn được, giả giọng làm nũng với hắn: "Nhặt được một con mèo mặt đơ, kéo về nhà hôn đầy miệng nó ~"
Phong Nhiên Trú: "..."
Trán hắn giật giật, trừng mắt nhìn Tạ Vãn U.
Tạ Chước Tinh không nhận ra sóng ngầm giữa cha nương, ôm cổ Tạ Vãn U trầm tư hồi lâu, cuối cùng rất có tinh thần tìm tòi mà hỏi: "Nương, sao nương hôn Tiểu Bạch là hôn đầy mặt, mà hôn hồ ly thúc thúc lại hôn đầy miệng thế?"
Tạ Vãn U không ngờ đứa bé lại chú ý đến chi tiết này, thiếu chút nữa bị nước bọt làm nghẹn, vội vàng che đậy: "Cái này... là vì hồ ly thúc thúc luôn nói một đằng làm một nẻo, nên nương phải trị miệng thúc ấy."