Mà trùng hợp chính là, mục tiêu cuối cùng của Tạ Vãn U khi gia nhập Tiên Minh chính là tìm được tổng bộ của Thần Khải.
Tất cả các loại hỗn huyết đều được tạo ra dựa theo cuốn "Hỗn Nguyên Thần Điển", trong khi đó cuốn mở đầu của "Hỗn Nguyên Thần Điển" cực kỳ quan trọng lại nằm ở tổng bộ Thần Khải.
Muốn chế tạo ra thuốc giải thực sự, chữa khỏi hoàn toàn bệnh xung đột huyết mạch cho Tạ Chước Tinh và Phong Nhiên Trú, thì nhất định phải có quyển đầu "Hỗn Nguyên Thần Điển" trong tổng bộ Thần Khải.
Nàng phải vào được Thần Khải, lấy được quyển đầu "Hỗn Nguyên Thần Điển" liên quan đến tính mạng của Tạ Chước Tinh và Phong Nhiên Trú.
Tạ Vãn U bước ra khỏi thư phòng của Minh chủ, nheo mắt nhìn bầu trời u ám, thầm nghĩ, quả thật là gió nổi mây phun, điềm báo sắp có chuyện lớn xảy ra.
Không biết qua bao lâu, nàng hít sâu một hơi, bước ra ngoài, nghĩ đến Tiểu Bạch sắp hóa hình, tâm trạng nặng nề ban đầu bỗng nhẹ nhõm đi nhiều.
Chuyện của Tiên Minh đã giải quyết xong xuôi, về ôm con thôi!
Tạ Vãn U định liên lạc với Phong Nhiên Trú trước, hỏi thăm tình hình của Tiểu Bạch, nhưng không hiểu sao Phong Nhiên Trú lại từ chối yêu cầu liên lạc của nàng.
Tạ Vãn U: "?"
Tại sao lại từ chối nàng, chẳng lẽ Phong Nhiên Trú đang bận việc gì khác sao?
Tạ Vãn U nghĩ ngợi một lát, quyết định về đảo Bồng Lai một chuyến trước, sắp xếp ổn thỏa mọi chuyện trên đảo rồi đến Ma Vực xem xét tình hình.
Hoàng hôn buông xuống, Tạ Vãn U trở về đảo Bồng Lai, nàng đi nhiều ngày như vậy, quả nhiên trên đảo đã chất đống nhiều công việc, Tạ Vãn U giải quyết một số việc, rồi lại đột nhiên nhận được tin, có mấy tu sĩ từ nơi khác bị sóng biển đánh dạt vào đảo, hầu như ai cũng bị thương nặng.
Tạ Vãn U nghe xong không khỏi thắc mắc, vùng Linh Trạch này toàn là hải tộc hung hãn, bình thường sẽ không có tu sĩ nào tự tìm đến để chịu khổ, sao hôm nay lại đến một lúc nhiều người như vậy.
Tạ Vãn U cảm thấy có điều bất thường, liền đứng dậy định qua đó xem sao.
Đến bãi biển, quả nhiên nhìn thấy ba tu sĩ bị thương nặng nằm ngổn ngang trên bãi cát, mấy đệ tử đảo Bồng Lai đã sơ cứu cho họ, dù vậy cũng có thể thấy thương tích trên người họ rất khủng khiếp.
Đệ tử đảo Bồng Lai thấy nàng tới, liền nhường đường, cung kính hô: "Đảo chủ."
Tạ Vãn U gật đầu, ngồi xuống bên ba tu sĩ, tỉ mỉ kiểm tra vết thương trên người họ, phát hiện những vết thương đó chủ yếu là vết cắn, hẳn là do hải tộc hung dữ trong Linh Trạch gây ra.
Còn nguyên nhân vì sao các tu sĩ này lại đánh nhau với hải tộc thì Tạ Vãn U không rõ.
Thông thường, nếu tu sĩ không chủ động trêu chọc hải tộc, hải tộc sẽ không tấn công tu sĩ, trong đó chắc hẳn có ẩn tình gì đó.
Tạ Vãn U bảo đệ tử đưa họ đi chữa trị, định đợi họ tỉnh lại rồi hỏi xem đã xảy ra chuyện gì.
Đệ tử nhanh chóng khiêng ba người kia đi, Tạ Vãn U định đi theo, vừa định bước thì đột nhiên khựng lại, nghi hoặc nhìn xung quanh.
Hình như nàng.... mơ hồ cảm nhận được một luồng hơi thở quen thuộc.
Nhưng khi dùng thần thức cẩn thận kiểm tra thì lại không tìm thấy gì.
Tạ Vãn U xoa xoa ấn đường, nghi ngờ mình bị ảo giác.
Nàng bước đi, cách đó không xa, một bụi cỏ khẽ động.
Một đôi tay nhỏ trắng nõn cẩn thận vén bụi cỏ, lộ ra một khuôn mặt nhỏ ửng hồng.
Đôi tai trên đỉnh đầu Tạ Chước Tinh giật giật, chăm chú nhìn Tạ Vãn U ở phía xa, không nhịn được cong môi: "Nương thật là đẹp..."
Phong Nhiên Trú khoan tay đứng sau lưng nó, tỏ vẻ rất bất lực trước hành động của đứa nhỏ: "Không phải muốn nhìn nương của con sao, sao nhất quyết kéo ta trốn ở đây?"
Nói xong, hắn nhặt một chiếc lá rơi trên người mình, tiện tay ném lên đầu Tạ Chước Tinh.
Tạ Chước Tinh vô thức lắc đầu, không hất được chiếc lá, đành vụng về dùng tay lấy lá xuống, ánh mắt có chút lảng tránh: "Con chỉ muốn nhìn nương trước thôi..."
Phong Nhiên Trú liếc nó, như nhìn thấu tâm tư của đứa nhỏ, lông mày khẽ nhướng: "Con sẽ không... không dám dùng hình người gặp nương của con chứ?"
Tạ Chước Tinh đỏ mặt tía tai, lắp bắp cãi lại: "Mới, mới không phải!"
Phong Nhiên Trú hất cằm ra ngoài: "Vậy bây giờ con ra gặp nương của con đi?"
Tạ Chước Tinh liếc nhìn Tạ Vãn U đang đi về phía này, sau đó xấu hổ cúi đầu: "... Đợi thêm chút nữa."
Phong Nhiên Trú giả vờ đứng dậy: "Nếu con không ra thì ta ra." Tạ Chước Tinh không muốn gặp Tạ Vãn U nhanh như vậy, nhưng không có nghĩa là hắn không muốn gặp.
Tạ Chước Tinh vội ôm lấy cánh tay hắn, sợ hắn thực sự bỏ đi, còn cắn vào tay áo hắn, lẩm bẩm nói: "Không được."
Phong Nhiên Trú nhìn tay áo của mình bị cắn, chọc chọc vào ấn ký ngọn lửa trên ấn đường của đứa nhỏ, ý vị thâm trường nói: "Tiểu Bạch, bây giờ con không phải thú hình nữa, nên làm chút chuyện của người đi."
Tạ Chước Tinh nghiêng đầu, nhưng vẫn không buông miệng ra.
Phong Nhiên Trú nhìn nó một lúc, đột nhiên nói: "Nương của con sắp đi xa rồi, không nhìn kỹ thêm chút nữa sao?"
Tạ Chước Tinh nghe vậy, quả nhiên vội vàng buông miệng ra, bò ra sau bụi cỏ để xem.
Nhưng nó nhanh chóng phát hiện Tạ Vãn U không hề đi xa, mà sắp đi ngang qua bụi cỏ.
Lại bị hồ ly thúc thúc lừa rồi.
Tạ Chước Tinh tức giận, định quay đầu nói chuyện với Phong Nhiên Trú, thì Phong Nhiên Trú đột nhiên vỗ một cái vào lưng nó, giây tiếp theo, Tạ Chước Tinh cảm thấy mình không kiểm soát được bay về phía Tạ Vãn U.
Tạ Chước Tinh: "!!!"
Hồ ly thúc thúc, đồ siêu đại xấu xa!
Phong Nhiên Trú khống chế lực đạo rất tinh tế, Tạ Chước Tinh còn chưa kịp phản ứng, lúc đáp xuống đất đã loạng choạng bước tới vài bước - vừa vặn ôm lấy chân Tạ Vãn U.
Tạ Vãn U đang đi trên đường, đột nhiên bị một đứa bé lạ ôm lấy chân: "..."