Xuyên Thành Mẹ Ruột Của Vai Ác Lòng Dạ Hiểm Độc

Chương 654

Chương 654 -
Chương 654 -

Tạ Vãn U gật đầu: "Ta hiểu các ngươi."

Không thể hỏi thêm gì từ nữ rắn biển, mọi chuyện cũng trở nên phức tạp hơn.

Tạ Vãn U thực sự nghi ngờ Thần Khải là thủ phạm, nhưng không có bằng chứng.

Sau khi suy nghĩ, Tạ Vãn U đưa cho nữ rắn biển một lá phù truyền tin: "Ta nghi ngờ những kẻ đó là kẻ thù của ta. Nếu bọn chúng xuất hiện trở lại, làm ơn liên lạc với ta bằng cái này. Nếu không có gì bất thường, ta sẽ ngay lập tức đến kiểm tra."

Kẻ thù của kẻ thù là bạn, nữ rắn biển mới hoàn toàn yên tâm, cẩn thận dùng bàn tay với móng vuốt sắc nhọn để nhận lá phù, tò mò ngửi nó: "Ta từng thấy thứ này, nó có thể cho phép hai người trên cạn ở cách xa nhau trò chuyện."

"Đúng vậy, rất tiện dụng, chỉ cần cho linh lực vào là được." Tạ Vãn U dặn dò nàng ta: "Tuy nhiên không được làm ướt, nhớ bảo vệ nó."

Nữ rắn biển đáp lại, vụng về dùng một thứ gì đó giống như tảo biển quấn chặt lấy phù truyền tin.

Trên mặt biển, con bạch tuộc khổng lồ thò ra nửa cái đầu, tám con mắt to tròn đảo quanh.

Nữ rắn biển nhìn thấy, quay đầu nói với Tạ Vãn U: "Ta phải đi rồi, vì thấy ngươi không phải kẻ xấu, ta nhắc ngươi một câu, chuyện gần đây khiến Vương của chúng ta rất tức giận, ngươi nhớ bảo đệ tử trên đảo bớt ra khơi, hoặc bay cao hơn, đừng hoạt động trên mặt biển, nếu không sẽ bị coi là kẻ địch mà tấn công."

Tạ Vãn U cười cười, gật đầu đáp: "Ta hiểu rồi, cảm ơn ngươi."

Tiễn nữ rắn biển lặn xuống nước, Tạ Vãn U như được mở ra một cánh cửa thế giới mới: "Khung Uyên, Hải tộc... cũng có Vương sao?"

Biển Linh Trạch rộng lớn như vậy, Vương nào có thể quản lý được toàn bộ Hải tộc trong này?

Khung Uyên không ngờ ngay cả chuyện này Tạ Vãn U cũng không biết, ngạc nhiên nói: "Đương nhiên rồi, toàn bộ Linh Trạch chỉ có một Vương duy nhất, địa vị rất cao."

Tạ Vãn U tò mò hỏi: "Cao đến mức nào?"

Cũng may nhờ những người bạn Hải tộc quen biết trước đây, Khung Uyên còn hiểu biết đôi chút về phương diện này: "Hải tộc không giống Nhân tộc, tín ngưỡng của bọn họ đều là Hải Thần, mà Vương của Hải tộc thì có chút ý nghĩa là quân quyền do thần ban cho, theo lời của mấy người bạn Hải tộc của ta thì, Vương của bọn họ do Hải Thần chọn ra, mang sứ mệnh thiêng liêng do Hải Thần ban cho, sinh ra đã là Vương đời tiếp theo, địa vị vô cùng tôn quý, nếu ngươi dám nói xấu Vương, Hải tộc sẽ quyết đấu với ngươi."

"Hải Thần..." Tạ Vãn U nhai lại từ này, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời: "Là thần trên chín tầng mây sao?"

"Có lẽ vậy?"

Tạ Vãn U không dây dưa nhiều với vấn đề này, ngự kiếm mà lên, cùng Khung Uyên quay về.

Khung Uyên hóa thành giao long, đi theo bên cạnh nàng, trầm ngâm một lát: "Lần ra ngoài này, chúng ta không hỏi được thông tin gì hữu ích, nhưng những kẻ đó ngay cả đứa bé của Hải tộc cũng dám bắt, chắc chắn lai lịch rất lớn."

Hải tộc rất coi trọng đứa bé, bắt đứa bé chẳng khác nào cướp mạng của bọn họ, nếu không có chút bản lĩnh nào, ai dám mạo hiểm làm kẻ thù của cả Hải tộc?

Tạ Vãn U cũng rất đồng tình với điều này: "Vì vậy ta mới đưa phù truyền tin cho nữ rắn biển đó, hy vọng lần sau bọn chúng xuất hiện, chúng ta có thể bắt được bọn chúng."

Một người một giao long trở về đảo, Tạ Vãn U gọi Vĩnh Thiêm đến, bảo hắn ta thông báo cho từng đệ tử đảo Bồng Lai, gần đây nếu không cần thiết thì đừng ra khơi, nếu nhất định phải ra khơi thì đừng bay gần biển, còn Khung Uyên thì trở về đầm thứ mười bảy của mình, thoải mái ngâm mình trong đầm nước.

Tạ Chước Tinh đang ngồi bên bờ ao nói chuyện với Tiểu giao long thì bị nước bắn tung tóe ướt đẫm người "...."

Tiểu giao long cố gắng giữ thăng bằng trong làn nước, thấy vẻ mặt oán trách của Tạ Chước Tinh, nhóc chỉ tay vào nó rồi cười phá lên.

Ngay sau đó, Khung Uyên lật mình trong đầm, cuộn nước kéo Tiểu giao long xuống nước.

Tiểu giao long vùng vẫy chui ra khỏi mặt nước, tóc đen bết vào da đầu, trông giống hệt một con quỷ nước.

Tạ Chước Tinh nhìn nhóc một lúc rồi vô tư bật cười.

Tiểu giao long "..."

Đáng ghét!

...

Mấy ngày sau, Tạ Vãn U vẫn không nhận được tin tức từ nữ rắn biển, ngược lại lại nhận được tin từ một người không ngờ tới.

"Giờ ngươi ở đâu?" Tạ Vãn U làm rơi bút trên tay xuống bàn: "Nói lại lần nữa xem."

Giọng nói đáng thương của người bên kia truyền từ phù truyền tin: "Ở một ngôi làng chài nhỏ cạnh bia đá Linh Trạch, bà đây không sống nổi ở Yêu giới nữa rồi, Tạ đảo chủ tốt bụng của ta ơi, ngươi có thể cho con thỏ vô gia cư này nương nhờ được không?"

Còn vô gia cư gì chứ, Tạ Vãn U giật giật khóe miệng: "... Đừng có mà xạo, bây giờ Loan Trạm nhà sư tỷ đã là Yêu Hoàng rồi, làm sao ngươi có thể không sống được trong Yêu giới chứ."

"Đừng nhắc đến hắn, nhắc đến hắn ta lại tức!" Bên kia Miểu Nguyệt tức giận đến dậm chân: "Nói chung là ta cãi nhau với hắn rồi!"

"Không thể nào, cho dù hai người cãi nhau thì với tính cách bá đạo của thiếu chủ Yêu tộc nhà ngươi, hắn không phải sẽ có thái độ 'dám bỏ đi thì sẽ đánh gãy chân nàng’ sao, sao lại thật sự thả ngươi đi..." Tạ Vãn U ngạc nhiên lẩm bẩm lúc, cảm thấy sự việc bất thường ắt có gì đó, lập tức quyết định đi đón Miểu Nguyệt về trước.

"Được rồi được rồi, đừng kích động.” Tạ Vãn U đặt đồ trên tay xuống, đứng dậy nói: "Ngươi đừng tự ra biển, bây giờ Linh Trạch không yên ổn, ta sẽ đến đón ngươi ngay, khoảng một khắc là đến nơi."

Miểu Nguyệt ngoan ngoãn đồng ý, Tạ Vãn U ngắt truyền âm, Tạ Chước Tinh đang ngồi bên cạnh nàng đọc sách đã nghe lén được một lúc, lúc này mới lên tiếng hỏi: "Nương, nương muốn ra ngoài đón người sao?"

"Đúng rồi, đi đón dì Miểu Nguyệt - chính là dì thỏ bị thương mà nương đã từng chăm sóc đấy.” Tạ Vãn U chọc chọc khuôn mặt mềm mại của con trai, thấy đứa bé cũng muốn ra ngoài cùng mình, bèn hỏi: "Tiểu Bạch có muốn đi đón dì cùng nương không?"

Bình Luận (0)
Comment