Nghe nói là dì thỏ, ánh mắt Tạ Chước Tinh sáng lên, lập tức buông sách, đưa tay nhỏ nắm lấy một ngón tay của Tạ Vãn U, lắc nhẹ: "Tiểu Bạch muốn đi!"
"Được, nương sẽ dẫn Tiểu Bạch đi ~" Tạ Vãn U dụi mặt mình vào mặt nhỏ của đứa bé, dùng sức hít hà đôi tai lông mềm mại trên đầu đứa bé, sau đó bế nó lên, cầm theo kiếm Phất Sương đi ra ngoài.
Tạ Chước Tinh không muốn nương bế mình nhiều, hình dạng người của nó nặng hơn hình dạng thú nhiều, Tạ Chước Tinh luôn lo nương bế lâu sẽ mệt, đến khi Tạ Vãn U lên kiếm, nó liền biến về hình dạng thú, dang đôi cánh lông vũ đẹp đẽ màu vàng kim bay bên cạnh Tạ Vãn U.
Đôi cánh của nó là cánh phượng, tốc độ cực nhanh, hoàn toàn đuổi kịp tốc độ của kiếm Phất Sương, Tạ Vãn U cũng không lo nó bị lạc, còn thi với nó xem ai bay nhanh hơn.
Thời gian một khắc cũng không dài, rất nhanh Tạ Vãn U đã nhìn thấy ngôi làng chài nhỏ mà Miểu Nguyệt nói.
Tạ Vãn U điều khiển kiếm hạ xuống, tầm mắt liếc nhìn phía dưới một lượt, rất nhanh đã phát hiện ra Miểu Nguyệt đang nằm trên tảng đá phơi nắng.
Miểu Nguyệt cũng nhìn thấy Tạ Vãn U, vội vàng buông chân đang gác lên, chống tay vào tảng đá ngồi dậy.
Miệng nàng ấy ngậm một cọng cỏ, biểu cảm lả lơi, đánh giá Tạ Vãn U một lượt, mắt sáng lên, lập tức huýt sáo một tiếng: "Ồ, Tạ sư muội, đã lâu không gặp, càng xinh đẹp hơn rồi!"
Con thỏ Miểu Nguyệt này vốn chẳng nghiêm túc, Tạ Vãn U đã quen rồi, đáp xuống bên cạnh nàng ấy, còn nhàn nhã trêu chọc: "Sư tỷ Miểu Nguyệt cũng phúc khí không nhỏ đâu."
Miểu Nguyệt có vẻ không được tự nhiên, kéo kéo cổ áo, che đi vết đỏ, khẽ ho một tiếng: "Mắt cũng tinh ghê..."
Tạ Chước Tinh bay vòng vòng mấy lượt, đáp xuống vai Tạ Vãn U, bám vào vai nương, tò mò nhìn Miểu Nguyệt: "Chào dì ạ ~"
"Ôi trời, hóa ra là Tiểu Bạch!" Miểu Nguyệt còn nhớ con linh thú đáng yêu mà Tạ Vãn U nuôi, từ trên vai Tạ Vãn U bế Tạ Chước Tinh sang, bóp bóp đệm chân hồng hồng của nó: "Tiểu Bạch, lâu rồi không gặp! Sao con lại càng đáng yêu thế này!”
Tạ Chước Tinh ngượng ngùng rung rung tai: "Dì cũng ngày càng xinh đẹp ~"
Miểu Nguyệt vô cùng yêu thích, xoa bóp đứa nhỏ một hồi, nghe Tạ Vãn U hỏi mình: "Rốt cuộc là thế nào, nhìn bộ dạng này của ngươi, cũng không giống như cãi nhau dữ dội."
Miểu Nguyệt tức tối nói: "Nói ra thì dài lắm... Sau khi xảy ra chuyện trước đó, chẳng phải ta đã nói với Loan Trạm chúng ta nhất định phải thành thật với nhau, đừng để hiểu lầm vớ vẩn gì nữa sao?"
Tạ Vãn U gật đầu, tò mò hỏi: "Đúng, rồi sao nữa?"
Lúc đó, Miểu Nguyệt sắp xếp lại suy nghĩ, tiếp tục mặt lạnh nói: "Năm đó sau khi rời khỏi Yêu cung, vì kỳ phát tình nhất định phải tìm bạn tình để vượt qua, nên đã từng hẹn hò với một vài người... có ngoại hình giống Loan Trạm, tối hôm đó ta nhớ lại chuyện này, cảm thấy hơi có lỗi với Loan Trạm, nên đã thành thật kể cho Loan Trạm nghe - kết quả ngươi biết tên khốn đó đã nói gì không!"
Tạ Vãn U nghe đến đây, biểu cảm đã có chút trống rỗng, giỏi lắm, không hổ danh là tác giả viết truyện cẩu huyết, vậy mà còn chơi trò thế thân.
Tạ Vãn U vất vả lắm mới tiêu hóa được tin tức gây sốc này, khó khăn hỏi: "H, hắn đã nói gì?"
Miểu Nguyệt cười lạnh một tiếng: "Hắn thực sự thành thật với ta, cũng chính vì thế, ta mới biết được một bí mật động trời từ miệng hắn!"
Tạ Vãn U: "..."
Kết hợp với câu nói "tìm một vài người giống Loan Trạm" của Miểu Nguyệt, nàng đột nhiên có một dự cảm không lành.
Quả nhiên, giây tiếp theo, Miểu Nguyệt túm lấy tóc, ngước mặt lên trời đau khổ nói: "Hắn thế mà nói, hắn thế mà nói, những người thế thân ta tìm được đều là hắn, thế thân chính là hắn! Má nó! Tên điên đó, còn dám chế nhạo ta, nói ta là con thỏ ngu ngốc, thế mà không nhìn thấu được sự ngụy trang qua loa của hắn!"
Thực ra, lời Loan Trạm nói còn tệ hơn nhiều, lúc đó Miểu Nguyệt đã ôm đầu xấu hổ đến cực điểm, Loan Trạm vẫn cảm thấy chưa đủ, tiếp tục "thành thật" nói: "Ban đầu ta còn rất nghiêm túc thay đổi dung mạo, kiềm chế bản tính, phát hiện nàng hoàn toàn không nhận ra, ta đâu còn giả vờ nữa, mỗi lần chỉ thay đổi sơ sài khuôn mặt, dù sao nàng chỉ thích những người trông giống ta, tính cách và khuôn mặt càng giống càng thích, dễ lừa lắm."
Miểu Nguyệt nghiến răng nghiến lợi: "Ta bảo hắn nói thật —— nhưng ta đâu có bảo hắn nói thật đến mức này! Ngươi có hiểu không, thật ra tất cả tình cũ của ta lại đều là cùng một người, ta bị tên Loan Trạm chơi đùa như một tên ngốc vậy!”
Nói rồi, Miểu Nguyệt gầm lên, đấm một quyền vào tảng đá gần đó, làm một miếng đá bay mất.
Tạ Vãn U: "..."
Tạ Chước Tinh: "..."
Một lúc lâu, Tạ Vãn U nuốt nước bọt, lấy ra một viên đá Lưu Ảnh, rất thành khẩn nói: "Chuyện đó, liên quan đến chuyện sư tỷ và vài người thế thân kia, sư tỷ có thể kể chi tiết hơn được không?"
"..."
Lần này đến lượt Miểu Nguyệt im lặng.
Không khí đông cứng một lúc, Miểu Nguyệt bùng nổ: "A a a, thế giới thật tàn nhẫn này! Tại sao lại đối xử với con thỏ bé nhỏ, đáng thương như ta như vậy!"
—-
"Cho nên, ngươi vì chuyện này cãi nhau với hắn, lại hơi ngại gặp mặt hắn, nên quyết định bỏ nhà ra đi?"
Trên biển Linh Trạch, Tạ Vãn U chở Miểu Nguyệt bay qua, hỏi như vậy.
Miểu Nguyệt ôm eo nàng, lẩm bẩm trả lời: "Cũng không phải bỏ nhà ra đi, chủ yếu bây giờ Yêu giới cũng hỗn loạn, Loan Trạm muốn nâng cao địa vị của Yêu tộc hỗn huyết, Yêu tộc thuần chủng chắc chắn không đồng ý, sau đó bọn họ nhắm vào ta, Loan Trạm sợ ta gặp nguy hiểm, mới cho ta ra ngoài thư giãn. "
Nghe lời giải thích của nàng ấy, Tạ Vãn U đã hiểu rõ trong lòng.
Xung đột giữa các thế lực trong Yêu giới vẫn chưa lắng xuống, Loan Trạm mới lên làm Yêu Hoàng, bốn bề đều có chuyện, sợ ảnh hưởng đến Miểu Nguyệt, nên mới nghĩ ra cách đưa nàng ấy ra ngoài.