Tạ Vãn U cười lạnh: "Lúc đó ta vừa mới lập nghiệp ở giới tu chân, cha ta đã vội vàng đòi tiền ta, nghĩ đến công ơn dưỡng dục, bao nhiêu tiền cha đòi, ta đều đưa cho ông ấy, cha bảo ta về nhà làm một thứ có thể diện bên ngoài cho gia tộc, ta cũng từ bỏ cơ hội rèn luyện tốt, về giúp ông ấy đứng vững chân ở thành Lâm Thiên này."
Tạ Vãn U đổi giọng: "Nhưng bọn họ lại đối xử với ta thế nào! Lúc kinh mạch của ta bị tổn thương, cần chữa trị gấp, bọn họ lập tức trở mặt vô tình, trực tiếp từ bỏ ta, mặc ta tự sinh tự diệt trong cái viện nhỏ bẩn thỉu, còn muốn bán ta cho thương nhân giàu có để vắt kiệt giá trị cuối cùng, nếu không có quý nhân giúp ta chữa khỏi kinh mạch, e là ta không thể đứng ở đây, chỉ có thể bị ép gả vào Thẩm gia!"
"Mẹ ơi, hổ dữ không ăn thịt con, không ngờ Tạ gia chủ lại là một kẻ máu lạnh vô tình như vậy!"
"Đây không phải là qua cầu rút ván sao? Dùng xong thì vứt? Thật là quá đáng!"
"Ta làm chứng! Những gì cô nương này nói đều là sự thật, trước đây Tạ phủ quả thực là một gia tộc nhỏ, sau đó không biết vì lý do gì, đột nhiên trỗi dậy, hôm nay ta mới hiểu ra, hóa ra họ lại dựa vào máu của con gái mình để leo lên vị trí này!"
"Ta đã nói rồi mà! Ta nhớ rõ Tạ tam tiểu thư rất có tiền đồ, sao mọi người lại không nhớ Tạ gia đã đốt pháo ăn mừng chuyện gì đó trong ba ngày chứ?"
"Nói như vậy, lời Tạ tam tiểu thư nói đều là thật! Vậy thì người Tạ gia đúng là không bằng cầm thú! Hút hết máu rồi còn bán con gái để lấy tiền, chưa hết, còn tung ra những lời đồn nhảm đó để đổ nước bẩn lên người Tạ tam tiểu thư, người Tạ gia đúng là một lũ vô liêm sỉ!"
Mọi người ồn ào, đều kinh ngạc trước hành vi vô sỉ của Tạ gia.
Những người phàm ở nhân giới luôn có một loại kính sợ đối với người tu tiên, huống chi là một con phượng hoàng bay ra từ gia tộc nhỏ như Tạ Vãn U, một thiên tài như vậy mà Tạ gia không nâng niu trân trọng, ngược lại còn giày xéo như vậy, thử đặt mình vào hoàn cảnh đó, những người dân bình thường không có thiên tài trong nhà sẽ tức chết mất.
Tạ Vãn U thấy không khí đã đủ nóng, đúng lúc này, nàng lại đau buồn nói: "Hôm nay ta trở về đây, chính là để đối chất với người Tạ gia, ta tự nhận mình không hổ thẹn với Tạ gia, thậm chí còn mang lại cho Tạ gia lợi ích và vinh quang to lớn, mọi người đều phân xử công bằng cho ta, tại sao cuối cùng ta lại phải chịu kết cục như thế này!"
Không khí tại hiện trường thực sự quá sôi nổi, mọi người đều rất nhập tâm, nhất thời kích động.
"Đúng vậy! Dựa vào cái gì Tạ gia có thể sống sung sướng bằng mồ hôi nước mắt của người khác chứ!"
"Đối chất với họ đi, ta muốn xem Tạ gia chủ có nhận hay không."
Giữa tiếng ồn ào đó, Tạ gia chủ Tiết Minh Đống cùng phu nhân và mấy người con vội vàng xuất hiện ở cửa.
Vừa nhìn thấy Tạ Vãn U, Tiết Minh Đống đã giận dữ quát: "Nghiệt nữ, ngươi còn dám quay về đây!"
—
Buổi sáng lúc thức dậy, Tạ Minh Đống cảm thấy mí mắt giật liên hồi, có một dự cảm không lành.
Lúc Vương bà tử lăn lộn bò lê vào nói Tam tiểu thư đột nhiên mất tích trong phòng, linh cảm chẳng lành đó đã trở thành sự thật.
Tạ Minh Đống mặt mày đen sì đến viện nhỏ giam giữ Tạ Vãn U, nhìn căn phòng bẩn thỉu trống rỗng, giọng điệu âm u như sắp nhỏ giọt nước: "Ngươi phát hiện ra nó mất tích từ khi nào?"
"Là sáng, sáng hôm nay..." Vương bà tử không dám nhìn Tạ gia chủ, thật ra bà ta đã lâu không đến viện này rồi, đến cơm cũng lười mang đến, dù sao cửa cũng khóa chặt, phế vật tam tiểu thư đó làm sao có thể chạy thoát được?
Vậy mà vào ngày thành thân, Tạ Vãn U lại lặng lẽ biến mất khỏi phòng.
Không tìm thấy tân nương, tiền cũng không thể nhận được, Tạ Minh Đống nghiến răng nghiến lợi, định sai người ra ngoài lùng sục tìm Tạ Vãn U thì bất chợt nghe thấy tiếng động lớn từ phía cửa, không lâu sau, hộ vệ canh cửa chạy vào, kinh ngạc báo với ông ta Tạ Vãn U xuất hiện trước cửa Tạ phủ.
Tạ Vãn U đã biến thành phế vật lại tự mình tìm đến cửa!
Tạ Minh Đống cười lạnh, phất tay áo đi ra cửa.
Ông ta muốn xem đứa con gái phế vật này còn có thể gây ra sóng gió gì!
Tạ Nghiên Ngữ nghe tin, lập tức không ngồi yên được nữa, hả hê cùng Thuý Vân ra ngoài xem náo nhiệt.
Nhưng... Tạ Nghiên Ngữ nghi ngờ vài giây, tại sao Tạ Vãn U lại ở bên ngoài? Rốt cuộc nàng đã trốn ra ngoài bằng cách nào? Tuyệt Nhan Đan vẫn chưa phát tác sao?
Nghĩ đến đây, Tạ Nghiên Ngữ cảm thấy mặt hơi ngứa, không nhịn được gãi nhẹ.
Không hiểu sao, nàng ta mơ hồ cảm thấy có chuyện gì đó vượt khỏi tầm kiểm soát.
Chủ mẫu Tạ gia và mấy di nương cũng nhanh chóng cđi ra, Tạ Nghiên Ngữ theo sau Tạ Minh Đống, vừa nhìn thấy cánh cổng vỡ tan tành, trong lòng không khỏi giật thót.
Đây là do Tạ Vãn U làm sao?
Vừa nảy ra suy nghĩ này, Tạ Nghiên Ngữ lập tức tự phủ nhận.
Không thể nào! Đại phu đã nói rồi, kinh mạch của Tạ Vãn U không thể phục hồi như cũ, cả đời này nàng không thể sử dụng năng lực mạnh mẽ như vậy nữa, chỉ có thể làm phế vật suốt đời!