Tạ Minh Đống thấy tình hình trước cửa, bước chân khẽ khựng lại, nhưng khi nhìn rõ Tạ Vãn U đang đứng trước cửa, ông ta không khỏi quát lớn: "Nghiệt nữ, ngươi còn dám quay về!"
Có nhiều người ở trước cửa như vậy, không biết Tạ phủ đã mất mặt bao nhiêu lần rồi!
Tạ Vãn U không hề sợ tiếng quát của Tạ Minh Đống, nàng biết, lần này nhất định có thể đâm trúng chỗ đau của lão già này.
Tạ Minh Đống càng khó chịu, nàng càng vui vẻ.
Lúc này mới chỉ là bắt đầu mà thôi
Tạ Vãn U nhếch mép cười lạnh, nhưng trên mặt lại tỏ ra vẻ tức giận và thất vọng, trước mặt mọi người, nàng đỏ hoe mắt, cười bi thảm nói: "Tạ gia chủ, ông thật sự là người lòng dạ độc ác! Lúc vui vẻ cầm tiền bán con gái, ông có một giây nào hổ thẹn với ta chưa!?"
Tạ Minh Đống không ngờ, con gái vô dụng luôn bị ông ta sai khiến lại dám công khai vạch trần sự việc này, biểu cảm lập tức trở nên tái mét.
Lúc này ông ta mới nhận ra, bá tánh chặn ở cửa đều đang chỉ trỏ, bày tỏ sự khinh bỉ không giấu được. Tạ Minh Đống cảm thấy đầu óc ù lên. ông ta luôn coi trọng mặt mũi, nếu không khi phát hiện Tạ Vãn U bị thương trở về, còn chưa thành thân đã mang thai, ông ta đã không chọn cách giấu nhẹm chuyện này đi, đẩy nàng vào một viện nhỏ để tự sinh tự diệt.
Vì chuyện này, thậm chí ông ta không tiếc xóa bỏ những vinh quang mà Tạ Vãn U từng mang lại cho gia tộc, để cho nàng hoàn toàn biến mất khỏi ký ức của mọi người.
Nhưng Tạ Vãn U chính là viên đá lót đường duy nhất để cho Tạ gia tiếp cận giới tu tiên đã ngã, Tạ gia mất hết nguồn lực, đã bắt đầu không thể tránh khỏi con đường đi xuống, thấy Tạ gia sắp bị đẩy ra khỏi giới quý tộc, Tạ Minh Đống, người từng nếm trải quyền lực và địa vị, làm sao có thể cam lòng! Vì vậy, ông ta nhắm vào Tạ Vãn U, đứa con gái thứ ba xinh đẹp giống như người mẹ thanh lâu của mình. Tạ Minh Đống đưa bức chân dung cho một trong những thương nhân giàu có nhất kinh thành, quả nhiên đổi được một khoản tài sản lớn - đủ để Tạ gia tiếp tục xoay sở một thời gian nữa, duy trì vẻ vang bề ngoài như trước.
Nhưng Tạ Minh Đống, người coi trọng mặt mũi, làm sao có thể thừa nhận hành động bán con cầu vinh quang đáng xấu hổ của mình? Vì vậy, khi con gái lớn Tạ Nghiên Ngữ đề xuất có thể đổ nước dơ lên đầu cho Tạ Vãn U, Tạ Minh Đống đồng ý cũng âm thầm thúc đẩy, tăng tốc độ lan truyền thông tin.
Mọi thứ đều diễn ra suôn sẻ, nhưng Tạ Minh Đống không bao giờ nghĩ, chuyện sẽ xảy ra biến cô như vậy!
Đứa con gái thứ ba, người luôn dễ dàng bị kiểm soát, bất ngờ chạy ra ngoài vào ngày cưới, trước mặt tất cả mọi người, tiết lộ chuyện ông ta bán con...
Tạ Minh Đống run rẩy, vừa hoảng sợ vừa tức giận. Ông ta tức giận nói: "Nói bậy bạ! Tạ Vãn U! Làm con cái, sao ngươi có thể nói ra những lời đại nghịch bất đạo như thế! Tạ gia nuôi dưỡng ngươi đến nay, ngươi đáp lại như thế này sao? Làm ra chuyện này, đơn giản là làm ô danh gia tộc!"
Tạ Minh Đống run rẩy chỉ vào Tạ Vãn U: "Nghiệt nữ! Ngươi là cái đồ đại nghịch bất đạo!"
Chủ mẫu Tạ gia vội vàng tiến lên, nhẹ nhàng vỗ lưng Tạ Minh Đống, rồi quay sang Tạ Vãn U, nhăn mày nói: "Vãn U, ta biết ngươi có oán trách với Tạ gia, nhưng sao ngươi có thể nói ra những lời đâm vào trái tim của lão gia như vậy, dù sao ông ấy cũng là cha ngươi! Ngươi quá bất hiếu ròi!"
Tạ Nghiên Ngữ nắm tay nương mình, cũng nhẹ nhàng nói: "Phải đó muội muội, ngươi nhanh chóng xin lỗi cha đi."
Tạ Vãn U từ chối tội danh bất hiếu này: "Nếu ông ta không làm tròn nghĩa vụ của người cha, thì tại sao lại yêu cầu ta như một con rối để ông ta điều khiển? Công ơn dưỡng dục của Tạ gia? Có phải là lúc ta còn nhỏ đã bị ném cho bà tử tự sinh tự diệt, để huynh đệ tỷ muội đối xử, bắt nạt ta như một con chó, hay là khi kinh mạch của ta bị tổn thương, ông ta từ bỏ việc điều trị, ném ta vào một cái viện nhỏ, không ai đoái hoài trong nhiều ngày đêm?"
Tạ Vãn U liếc nhìn những món trang sức đắt tiền lấp lánh trên đầu của Chủ mẫu Tạ gia và Tạ Nghiên Ngữ: "Nhìn Tạ gia bây giờ đi, ta tự thấy mình đã trả hết ơn dưỡng dục của Tạ gia rồi, vậy mà Tạ gia chủ, sao ông cứ muốn từng bước ép chết ta, vì mặt mũi của mình, lại tung ra những lời đồn nhảm bôi nhọ danh dự của ta?"
Tạ Vãn U tiến lên một bước, mắt nhìn chằm chằm vào chủ mẫu Tạ gia: "Còn bà nữa, trâm cài bằng vàng, trang sức bằng ngọc trên đầu bà, quần áo bằng gấm vóc trên người bà, vòng ngọc trên tay bà, đều là dùng tiền của ta mua cả, ăn của ta, dùng của ta, sao bà còn có thể chỉ trích ta?"
Chủ mẫu Tạ gia sửng sốt, nhìn thanh kiếm trong tay Tạ Vãn U, trên mặt thoáng vẻ sợ hãi và kiêng dè, đôi môi run rẩy, nhưng không thể thốt ra lời phản bác nào.
Tạ Vãn U mặt không biểu cảm, giơ thanh kiếm lên: "Nếu vậy, trước tiên bà cứ nhả ra những gì đã ăn của ta, rồi lại đến nói chuyện với ta."
Nói xong, nàng vung kiếm ra, kiếm khí vô hình bổ thẳng vào mặt chủ mẫu Tạ gia.
Kiếm khí trắng xóa lướt qua khuôn mặt chủ mẫu Tạ gia, bà ta hét lên một tiếng, quay người định chạy, nhưng đã quá muộn, chỉ trong chớp mắt đã bị kiếm khí đánh ngã xuống đất, mái tóc được chải chuốt cẩn thận tung ra, những món đồ trang sức trên đầu kêu leng keng rơi xuống đất, bộ váy chỉnh tề cũng trở nên vô cùng thảm hại.