Nàng quay sang nhìn Người cá nhỏ, hỏi: "Ngươi làm sao biết được, Tịch Lam là người cá hỗn huyết?"
Người cá nhỏ chớp chớp đôi mắt màu vàng nhạt: "Kha lý chi."
Tạ Chước Tinh: "Màu sắc, chỉ định mệnh của người cá thuần chủng là màu xanh nước biển, một khi huyết thống của các chủng tộc khác xen vào, chỉ định mệnh sẽ nhạt màu."
Tạ Vãn U xoa đầu Tiểu Bạch, nhỏ giọng hỏi: "Vậy nên, ngươi hỏi tung tích Tịch Lam, là muốn tìm lại tộc nhân thất lạc bên ngoài?"
Người cá nhỏ gật đầu: "Quạ!"
Cô bé lại nói một tràng với Tạ Chước Tinh, Tạ Chước Tinh dựng một bên tai nghe một lúc, nói với Tạ Vãn U: "Bạn ấy nói, những năm gần đây tộc người cá đã mất tích không ít người, bạn ấy muốn thông qua những người cá hỗn huyết đó, tìm ra tung tích của những tộc nhân bị mất đi."
Người cá nhỏ chỉ vào Khung Uyên thất hồn lạc phách bên cạnh, nghiêm túc nói vài câu.
Tạ Chước Tinh nhỏ giọng dịch: "Tộc người cá rất ít khi kết hôn với các chủng tộc khác, vì vậy bạn ấy cho rằng, tộc nhân chắc là bị ép buộc, mới sinh ra hậu duệ hỗn huyết như dì Tịch Lam."
Sắc mặt Tạ Vãn U hơi nghiêm lại, trao đổi ánh mắt với Phong Nhiên Trú.
Trên trời dưới đất, có vẻ như chỉ có Thần Khải mới có thể làm được chuyện này.
Trước đây, Tạ Vãn U vẫn luôn cho là Thần Khải nhiều nhất là bắt các sinh vật trên cạn để làm thí nghiệm, nhưng không ngờ, Thần Khải lại đưa tay vào cả vùng biển sâu.
Thần Khải bắt đi người cá, lại muốn làm gì?
Tạ Vãn U xoa xoa huyệt thái dương, cảm thấy mọi chuyện ngày càng phức tạp.
Nếu Thần Khải cũng bắt người cá, vậy có khả năng, Tịch Lam cũng là người cá hỗn huyết ra đời trong thí nghiệm của Thần Khải.
Trước đây nàng đã cảm thấy thời điểm Tịch Lam xuất hiện quá khéo, vừa đúng lúc Khung Uyên sắp phi thăng hóa rồng, giải trừ khế ước với đảo Bồng Lai.
Sau khi Tịch Lam xuất hiện, Khung Uyên không còn muốn phi thăng, chỉ có thể tiếp tục tuân thủ khế ước với đảo Bồng Lai, ở lại làm linh thú trấn đảo của đảo Bồng Lai.
Sau đó, vì sinh nở mà Tịch Lam qua đời, để lại một quả trứng giao, Khung Uyên không nỡ bỏ lại đứa trẻ chưa chào đời, đã có thêm vướng bận, không còn nghĩ đến chuyện phi thăng nữa.
Lúc đó, Tạ Vãn U đã âm thầm nghĩ, sự xuất hiện của Tịch Lam, có phải là âm mưu do Thần Khởi đứng sau lưng đảo Bồng Lai bày mưu tính kế không.
Mà sự xuất hiện của Người cá nhỏ càng chứng thực điều này.
Nếu như sợi dây định mệnh là thật, Tịch Lam còn sống, vậy thì những năm qua nàng ấy đã đi đâu, vì sao lại không xuất hiện một lần nào?
Trong nháy mắt, trong đầu Tạ Vãn U có rất nhiều suy nghĩ lướt qua.
Khung Uyên và Tiểu giao long vẫn chưa nhận thức được sự đen tối ẩn sau chuyện này, vì tin tức này mà rơi vào trạng thái đờ đẫn.
Khung Uyên ngây người một lúc, không biết nghĩ đến điều gì, bỗng nhiên đứng bật dậy như mất hồn, hóa thành bản thể hắc giao long, gào thét lao về phía ngọn đồi nhỏ của đầm nước thứ mười sáu.
Tiểu giao long cũng loạng choạng đứng dậy, hóa thành bản thể, đuổi theo bóng dáng của cha.
Người cá nhỏ nhìn bọn họ rời đi, cô bé đưa tay vuốt ve sợi tơ màu xanh nhạt trong hư không, giống như nhận ra được điều gì, trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp ẩn hiện thêm một chút bi thương thần thánh.
Khung Uyên và Tiểu giao long rời đi, hiện tại chỉ còn lại một nhà Tạ Vãn U.
Tạ Vãn U ngồi xổm bên chậu, Người cá nhỏ vừa mới bộc lộ kỹ năng đặc biệt như vậy, hiển nhiên không phải người bình thường, bởi vậy, Tạ Vãn U không còn coi cô bé như một người cá nhỏ bình thường nữa, mà nghiêm túc hỏi: "Ngươi có thể nhìn thấy sợi dây định mệnh, chắc hẳn không phải là một người cá bình thường đúng không?"
Người cá nhỏ nghiêng đầu, lại ôm lấy cái đuôi mập mạp, biểu cảm trở nên ngây thơ: "Quạ?"
Tạ Vãn U không khỏi bật cười: "Ngươi lợi hại như vậy, thân phận chắc không tầm thường, tại sao lại xuất hiện ở đây, tộc nhân của ngươi sẽ không lo lắng sao?"
Người cá nhỏ lắc đầu, chống nạnh, ngẩng cao đầu đầy kiêu ngạo.
Kiêu ngạo một lúc, Người cá nhỏ tháo băng trên đuôi ra, chỉ cho Tạ Vãn U xem.
Lúc này Tạ Vãn U mới phát hiện, vết thương trên đuôi cô bé không biết từ lúc nào đã lành được hơn nửa, chỉ còn lại một vết sẹo nông.
Người cá nhỏ dịu dàng nói: "Mi chích ca."
Tạ Chước Tinh nhảy lên đầu gối Tạ Vãn U, dịch lời cô bé: "Biển lớn có thể chữa lành mọi vết thương."
Đôi mắt màu vàng nhạt của Người cá nhỏ híp lại, hai tay chống cằm, cười tủm tỉm nhìn Tạ Chước Tinh trên đầu gối Tạ Vãn U.
Tạ Chước Tinh bị nhìn đến mức có chút ngượng ngùng, mở cánh, bay vào lòng Phong Nhiên Trú, giơ cái đuôi lông xù che mặt, cuộn mình thành một cục nhỏ.
Phong Nhiên Trú: "..."
Bị người ta nhìn một cái đã ngượng ngùng, thật không có tiền đồ.
Tạ Vãn U cũng không nhịn được cười, nghĩ một chút, nàng nói với Người cá nhỏ: "Hình như ta biết được tộc nhân của ngươi ở đâu, nhưng ta phải mất vài ngày mới đến nơi đó xác nhận, có thể ngươi phải đợi thêm vài ngày."
Người cá nhỏ chớp mắt, không biết có hiểu không.
Cô bé nghiêng đầu nhìn nàng một lúc, đột nhiên nhếch đuôi lên, nghiêng người tới, dùng mặt cọ cọ bàn tay nàng đang đặt trên đầu gối, giọng nói mang theo chút yêu thích: "Mi lan ca~"
Tạ Vãn U sờ khuôn mặt nhỏ lạnh lẽo của cô bé, không hiểu tại sao Người cá nhỏ đột nhiên lại thân mật với mình, kỳ lạ hỏi Tạ Chước Tinh: "Tiểu Bạch, Mi lan ca là có ý gì?"
Tạ Chước Tinh dịch đuôi che mặt ra một chút, lộ ra một con mắt tròn xoe màu xanh xám: "Bạn ấy thấy nương rất đẹp, khen nương là đại mỹ nhân được trời ưu ái."
Tạ Vãn U: "..."
Không ngờ, Người cá nhỏ tuổi còn nhỏ mà lại... Biết khen người như vậy?
Tạ Vãn U do dự nói: "Cảm, cảm ơn?"
Người cá nhỏ cọ tay nàng một lúc, đột nhiên nghiêng tai lắng nghe, Tạ Vãn U hơi tò mò, đang định hỏi, mưa nhỏ trên trời bỗng trở nên lớn hơn.