Phong Nhiên Trú kịp thời dùng pháp thuật ngăn cản cơn mưa như trút nước, tránh để mấy người họ ướt như chuột lột, nói với Tạ Vãn U: "Vào nhà nói chuyện đi."
Tạ Vãn U bưng cả chậu cả cá, định bê vào phòng.
Người cá nhỏ có chút tiếc nuối quay đầu nhìn cơn mưa như trút nước, sau khi được bế vào nhà, cô bé tò mò nhìn đông ngó tây.
Tạ Chước Tinh vượt qua sự xấu hổ ban đầu, cuối cùng cũng bay ra khỏi vòng tay Phong Nhiên Trú, đậu xuống bên chậu.
Người cá nhỏ chú ý đến nó, nằm trên mép chậu quan sát nó một lúc, rồi đưa tay ra.
Tạ Chước Tinh do dự nhìn bàn tay nhỏ với đầu ngón tay nhọn hoắt, cuối cùng không tránh.
Mắt Người cá nhỏ sáng lên, cẩn thận đưa tay còn lại ra, hai tay ôm lấy Tạ Chước Tinh, dùng má cọ cọ lông sau lưng nó, rồi vui vẻ nói: "Thẻ tây thước!"
Tạ Chước Tinh treo trên tay cô bé, ngượng đến nói không nên lời: "Không phải lông nhím... ta thực sự không phải nhím."
Tạ Vãn U nhìn hai đứa nhỏ chơi đùa một lúc, hỏi Phong Nhiên Trú: "Việc của Tịch Lam, chàng thấy thế nào?"
Phong Nhiên Trú nhìn Tạ Chước Tinh giống như nhìn một đứa ngốc, nheo mắt, trầm giọng nói: "Tám chín phần là do Thần Khải giở trò."
Tạ Vãn U thở dài: "Nếu là thật... đối với hai cha con Khung Uyên, rốt cuộc là chuyện tốt hay chuyện xấu đây?"
Nếu mọi thứ đều bắt nguồn từ một trò lừa bịp, vậy thì tình yêu của Tịch Lam dành cho Khung Uyên, có phải cũng là giả không?
Phong Nhiên Trú ôm vai Tạ Vãn U, để nàng dựa vào mình, vô cùng chắc chắn nói: "Lừa hay không không quan trọng, đối với con giao long ngốc nghếch kia, dù có bị lừa, y cũng muốn bạn đời của mình được sống."
Phong Nhiên Trú cúi đầu, dùng đôi môi ấm áp chạm vào khóe mắt Tạ Vãn U: "Yêu cũng được, hận cũng được, chỉ cần còn sống, mới có hy vọng đoàn tụ."
Sau khi ổn định Người cá nhỏ, bọn họ cùng nhau đến ngọn đồi nhỏ ở cái đầm thứ mười bảy.
Mộ của Tịch Lam nằm trên ngọn đồi nhỏ, cha con Khung Uyên vừa mới đến viếng mộ, mà lúc này, sau bia mộ lại xuất hiện một hố đen ngòm, Khung Uyên ngồi ngây bên mép hố, mắt vô hồn nhìn về phía hố, như thể đang nhìn chằm chằm vào một vực sâu nào đó.
Mưa lớn như trút nước, xối xả vào lớp đất mới đào, ướt át và lầy lội.
Một tia sét bất ngờ lóe lên, Tạ Vãn U tiến lại gần, nhìn thấy quan tài trong hố.
Nắp quan tài đã mở, trong quan tài không có thi thể, không có đồ tùy táng.
Quan tài, trống rỗng.
—-
Tạ Vãn U thấy vậy, trái tim không khỏi chùng xuống.
Chiếc quan tài trống kia, không nghi ngờ gì nữa đã chứng thực cho phỏng đoán tồi tệ nhất.
Tạ Vãn U liếc nhìn Phong Nhiên Trú, Phong Nhiên Trú đang che ô cho nàng, ánh mắt sâu thẳm, hiển nhiên là đã đoán trước được cảnh tượng này.
Dù sao thì hắn cũng đã giao thủ với Thần Khải nhiều lần, đã hiểu được phần nào thủ đoạn hèn hạ của Thần Khải, có lẽ từ rất sớm trước kia, hắn đã xác nhận được thân phận nằm vùng của Tịch Lam.
Tạ Vãn U cụp mắt xuống, nhớ lại dáng vẻ của cha con Khung Uyên khi nhắc đến Tịch Lam, đột nhiên lại cảm thấy rất buồn. Nàng đưa tay ra, sờ đầu Tạ Chước Tinh bên cạnh.
Qua màn mưa, Tạ Chước Tinh nhìn thấy Tiểu giao long quỳ ngồi bên bia mộ, nó mím môi, tự mình mở một chiếc ô, nắm chặt cán ô, cố gắng giữ cho ô không bị gió lớn thổi bay, nghênh đón mưa gió mà tiến lên, che ô trên đỉnh đầu Tiểu giao long.
Toàn thân Tiểu giao long đều bị mưa lớn làm ướt đẫm, chút mưa gió mà Tạ Chước Tinh che cho nhóc cũng chẳng thấm vào đâu, nhưng Tiểu giao long lại được hành động này an ủi, nhóc nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng vẫn không nhịn được mà khóc trước mặt bạn tốt.
Tiểu giao long ôm lấy Tạ Chước Tinh, vừa khóc vừa cười: "Tiểu Bạch, nương ta không chết, bà ấy không biến thành sao, bà ấy còn sống!"
Tạ Chước Tinh một tay cầm cán ô, một tay vỗ vỗ lên bờ vai đang run rẩy của Tiểu giao long.
Tiểu giao long đỏ mắt nói: "Nhưng mà... nhưng mà vì sao đã qua lâu như vậy, bà ấy cũng không tới thăm ta một lần, phải chăng bà ấy chán ghét ta, cho nên mới không tới thăm ta?"
Tạ Chước Tinh lắc đầu, nghiêm túc nói: "Không phải vậy, bà ấy cũng có thể bị người bắt đi, nhốt ở một nơi nào đó, cho nên không có cách nào tới tìm các ngươi."
"Thật sao?" Tiểu giao long lén hít hít mũi, trong đôi mắt ngấn nước lóe lên một tia sáng.
Tạ Chước Tinh tỉ mỉ phân tích cho nhóc: "Nương ngươi là lén lút rời đi, ngay cả cha ngươi cũng không biết, nhưng nương ngươi vừa sinh ngươi ra, đã mất rất nhiều máu, chắc chắn rất mệt mỏi và đau đớn, nếu không có người bắt bà ấy đi, thì một mình bà ấy làm sao có thể lén lút rời đi chứ?"
Tiểu giao long bị logic của Tạ Chước Tinh thuyết phục, ngơ ngác chớp chớp mắt, nỗi buồn trong lòng biến thành lo lắng, nắm chặt tay nói: "Vậy thì ta nhất định phải nhanh chóng tìm ra nương, nhanh chóng cứu bà ấy ra khỏi tay những kẻ xấu!"
Lời nói kiên định của Tiểu giao long truyền đến tai Khung Uyên, khiến y như bừng tỉnh khỏi cơn mơ.
Khung Uyên trừng mắt nhìn chằm chằm vào chiếc quan tài trống trong hố, trong mắt dần dần nhuốm màu máu.
Y đấm mạnh một cái xuống đất bùn ẩm ướt, hắc giao long biết được sự thật, ngửa mặt lên trời phát ra tiếng gầm giận dữ.
Y đột nhiên đứng dậy, định hóa thành giao long, bất chấp mọi thứ mà đi tìm người bạn đời đã biến mất, nhưng bị Phong Nhiên Trú ấn chặt xuống: "Ngươi định đi đâu!"
Khung Uyên giận dữ nói: "Ta phải tìm Lam Nhi về! Giết chết những kẻ đã bắt nàng đi!"
Phong Nhiên Trú vô tình nói: "Không có một chút manh mối nào, ngươi định đi đâu tìm nàng?"
Khung Uyên ngẩn người trong chốc lát, đúng là y không biết tung tích gì của Tịch Lam.
Ở nơi mà Tiểu giao long không nhìn thấy, đáy mắt y hiện lên vẻ buồn bã.