Người bên kia im lặng hồi lâu.
Phù truyền tin lóe sáng, giọng nam lạnh lùng truyền ra: "Nếu vậy, hai ngày trước, sao nàng có thể rời khỏi Tạ gia?"
"Có người giúp nàng chữa trị kinh mạch, hai ngày trước sau khi nàng báo thù ở Tạ gia, đã rời đi cùng một cô nương là người Lạc gia Cẩm Thành."
Phù truyền tin lại sáng lên: "Điều tra rõ ràng chuyện này... Nếu gặp được tiểu sư muội của ngươi, mang nàng trở về."
Nam nhân mặc áo trắng sửng sốt, rồi nói: "Vâng, sư tôn, vậy Tạ gia..."
Người bên kia lạnh lùng nói một câu: "Ngươi nhìn mà làm đi."
Nam nhân mặc áo trắng nhìn phù truyền tin đã tối xuống, gõ vào cánh cửa lớn mới sửa sang lại của Tạ gia.
Người mở cửa nhìn chằm chằm vào nam nhân trẻ tuổi đeo kiếm: "Ngươi là..."
Nam nhân quần áo trắng rũ mi mắt xuống, nói: "Tìm người, tìm tiểu sư muội của kiếm tông chúng ta, tên là Tạ Vãn U."
"Ngươi biết nàng đi đâu không?"
—-
Hôm đó, sau khi giải quyết xong việc Tạ gia, Tạ Vãn U, Tiểu Bạch và Lạc Như Hi cùng nhau rời khỏi thành Lâm Thiên, lên pháp khí bay đi đến giới tu chân.
Pháp khí bay của Lạc Như Hi là một phi thuyền nhỏ, hình dáng bên ngoài giống như một chiếc thuyền hoa tinh xảo, lúc Lạc Như Hi lấy nó ra từ túi càn khôn, nó chỉ to bằng một bàn tay.
Tạ Tiểu Bạch ngồi xổm trên vai Tạ Vãn U, thò đầu nhìn chiếc thuyền nhỏ xíu trên tay nàng ấy, đôi mắt to màu xanh xám không giấu được vẻ tò mò.
Lạc Như Hi nhìn bộ dạng đáng yêu lần đầu tiên nhìn vật lạ của Tiểu Bạch, không nhịn được muốn trêu chọc nó, cố ý nói một cách bí ẩn: "Tiểu Bạch, nhìn này!"
Nói xong, nàng ấy vận chuyển linh lực, sau đó ném phi thuyền trong tay ra xa, phi thuyền nhỏ bằng bàn tay lập tức bắt đầu lớn dần.
Quả nhiên, Tiểu Bạch bị hành động này của Lạc Như Hi làm cho há hốc mồm, trợn tròn mắt nhìn chiếc thuyền đột nhiên trở nên to lớn, đến cả cái đuôi cũng quên vẫy.
Lạc Như Hi dựa vào việc đứa trẻ còn nhỏ chưa hiểu chuyện, đắc ý không thôi: "Thế nào, dì có thể làm cho đồ vật trở nên lớn hơn, lợi hại không?"
Tiểu Bạch gật đầu liên tục, đôi mắt đầy vẻ kính nể: "Dì thật lợi hại!"
Một kỹ xảo điều khiển pháp khí đã dễ dàng nhận được sự tôn kính của Tiểu Bạch, Lạc Như Hi thầm sung sướng, miệng thì khiêm tốn nói: "Chỉ là một phép thuật rất đơn giản thôi, chẳng có gì to tát."
Tiểu Bạch đầy mong đợi nhìn Lạc Như Hi: "Vậy dì có thể làm cho Tiểu Bạch trở nên to lớn không? Như vậy Tiểu Bạch có thể bảo vệ nương rồi!"
"?" Lạc Như Hi bất ngờ bị lật xe, né tránh nói: "Chuyện này... ừm... hình như không được thì phải, bởi vì phép thuật này của dì chỉ có thể làm cho thuyền nhỏ trở nên to lớn, không thể làm cho Tiểu Bạch trở nên to lớn được."
Biết mình không thể lớn lên ngay lập tức, Tiểu Bạch không khỏi có chút thất vọng, Tạ Vãn U xoa đầu nó, mỉm cười nói: "Nếu như mọi người đều có thể lớn lên trong nháy mắt, thì trên thế gian này đã chẳng còn đứa trẻ nào giống như Tiểu Bạch nữa, đúng không?"
Tiểu Bạch suy nghĩ một lát, thấy lời nương nói có lý, liền gật đầu.
Tạ Vãn U chậm rãi nói: "Trưởng thành không có đường tắt, muốn mau lớn thì chỉ có một cách là ăn cơm nhiều vào."
Lạc Như Hi vội gật đầu phụ họa: "Dì làm chứng, nương của con nói rất đúng!"
Tiểu Bạch nghe mà chẳng hiểu gì, chỉ nhớ phải ăn thật nhiều mới nhanh lớn được.
Nó thầm nắm chặt móng vuốt, quyết tâm nghe lời nương và dì, dựa vào việc ăn uống để lớn lên!
Sau khi phi thuyền hoàn toàn to ra, Lạc Như Hi liền hứng khởi dẫn theo Tạ Vãn U bước lên phi thuyền, khom lưng đi vào khoang thuyền.
Phi thuyền này nhìn từ bên ngoài có vẻ nhỏ, nhưng vào bên trong Tạ Vãn U mới phát hiện, bên trong phi thuyền quả thực có không gian rất rộng rãi.
Lạc Như Hi nhiệt tình mời Tạ Vãn U ngồi xuống chiếc ghế được lót đệm mềm, sau đó lôi ra từ ngăn kéo bí mật đủ loại đồ ăn vặt, đổ ập hết lên chiếc bàn nhỏ trước mặt Tạ Vãn U: "Tiếp theo phải bay liên tục ba bốn ngày, chán lắm, chúng ta ăn chút gì lót dạ trước, đến tối thì xuống tìm khách điếm nghỉ ngơi."
Lạc Như Hi nói xong, bản thân cũng ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, hai tay bấm quyết: "Được rồi, chúng ta khởi hành!"
Tạ Vãn U nhanh chóng cảm thấy một cảm giác mất trọng lượng nhẹ, cảnh vật bên ngoài cửa sổ dần trở nên mơ hồ.
Phi thuyền đã bay lên.
Tạ Vãn U lần đầu tiên được đích thân trải nghiệm "máy bay" của giới tu chân, nói không tò mò là giả, may mà phi thuyền bay rất ổn định, không giống như máy bay thỉnh thoảng gặp phải luồng khí xóc nảy, ngoài ra còn không có tiếng ồn nào, rất thân thiện với người say máy bay như Tạ Vãn U.
—— Nhưng đối với đứa trẻ lần đầu trải nghiệm bay trên không trung thì có vẻ không mấy thân thiện.
Lúc đầu Tiểu Bạch còn tò mò nằm ở bệ cửa sổ nhìn xuống, cho đến khi phát hiện mặt đất ngày càng xa mình, độ cao của phi thuyền ngày càng cao, nó mới nhịn không được có chút sợ hãi, lắc lư cái đuôi nhỏ chui vào lòng Tạ Vãn U, tai cũng cụp xuống, vùi chặt mặt vào lòng Tạ Vãn U, giọng run run nói: "Nương ơi... cao quá..."
Vật nhỏ Tiểu Bạch vừa nói vừa run rẩy, rõ ràng là đang sợ hãi.
Tạ Vãn U vừa thương vừa buồn cười, nhẹ nhàng vuốt ve sống lưng Tiểu Bạch để xoa dịu: "Tiểu Bạch đừng sợ, chúng ta sẽ không rơi xuống đâu."