Lạc Như Hi cũng không ngờ Tiểu Bạch sợ độ cao, vội vàng an ủi: "Phi thuyền của dì rất an toàn, nếu Tiểu Bạch sợ thì cứ... cứ tưởng tượng nơi này là Bích Hòa Đường! Cứ tưởng tượng chúng ta không có bay!"
Tiểu Bạch cố gắng tưởng tượng một lúc, cuối cùng giọng nói non nớt mang theo tiếng khóc: "Xin lỗi dì, Tiểu Bạch không làm được hu hu hu..."
Lạc Như Hi thấy bộ dạng này của Tiểu Bạch, thật sự không nhịn được cười: "Không sao, chúng ta nghĩ cách khác!"
Tiểu Bạch phát ra tiếng kêu gừ gừ đáng thương từ trong cổ họng, cuộn tròn đuôi lại, rúc mình thành một cục lông nhỏ, lông dựng đứng hết cả lên, cả cục lông bỗng phình to ra.
Lạc Như Hi không cười nữa, lo lắng tiến lại gần, đau lòng dỗ dành: "Tiểu Bạch đừng sợ, có muốn ăn kẹo không? Dì có rất nhiều kẹo, ăn rất ngon!"
Tiểu Bạch ỉu xìu lắc đầu, không nói nên lời, toàn thân run rẩy.
Tạ Vãn U thấy thế này thì không được, Tiểu Bạch đã sợ độ cao thì phải tìm cách chuyển hướng chú ý của nó, không thể để nó lúc nào cũng nghĩ đến chuyện mình sẽ rơi xuống.
Nàng nhìn ra ngoài cửa sổ, đột nhiên nói: "Tiểu Bạch, bây giờ chúng ta đã bay trên mây trắng rồi, con không phải rất tò mò trên mây trắng có thần tiên không sao?"
Tiểu Bạch vừa nghe đến hai chữ "thần tiên", đôi tai cụp xuống lập tức dựng đứng lên.
Tạ Vãn U không nhịn được bật cười.
Tiểu Bạch ngốc nghếch luôn nghĩ thần tiên đều ở trên mây trắng, bây giờ thật sự đến mây trắng rồi, làm sao bé con này có thể bỏ qua cơ hội tìm thần tiên được chứ?
Quả nhiên, Tiểu Bạch vểnh tai lên, do dự một lúc, rồi cẩn thận ngẩng đầu lên, dùng khóe mắt liếc nhanh ra ngoài cửa sổ.
Phi thuyền ổn định xuyên qua làn mây mù lượn lờ, trong tầm mắt Tiểu Bạch chỉ có một biển mây hùng vĩ, không còn nhìn thấy mặt đất nữa.
Không nhìn thấy mặt đất, không thể nào ước lượng được độ cao, nỗi sợ hãi của Tiểu Bạch cũng vì thế mà giảm bớt, lông dựng đứng cũng dần trở lại bình thường.
Tạ Vãn U giả vờ nhìn quanh vài lần, rồi rất khó xử nói: "Nương không tìm thấy thần tiên, Tiểu Bạch có muốn tìm cùng nương không?"
Tiểu Bạch nghe thấy vậy, lập tức không màng gì nữa, gật đầu lia lịa: "Có! Tiểu Bạch muốn tìm thần tiên!"
Tạ Vãn U cố ý hỏi: "Vậy bây giờ Tiểu Bạch không sợ nữa à?"
"Sợ, sợ chứ." Tiểu Bạch rụt bốn chân lại, hơi thẹn thùng nói: "Nhưng mà, thần tiên thích trẻ con dũng cảm, Tiểu Bạch không dũng cảm thì không tìm được thần tiên đâu..."
Tạ Vãn U cười khẽ.
Tiểu Bạch quả là đang thần thánh hóa các vị thần tiên.
Thần tiên chỉ thích trẻ ngoan, thần tiên không thích trẻ hư, thần tiên chỉ giúp trẻ ngoan thực hiện mong ước, thần tiên sẽ trừng phạt trẻ hư không nghe lời.
Thực chất chỉ là lời nói người lớn dùng để kiểm soát trẻ con ngoan ngoãn mà thôi.
Hồi nhỏ ở cô nhi viện, Tạ Vãn U thường nghe được những lời răn dạy như vậy, nàng cũng từng tin tưởng một thời gian, cố gắng trở thành một đứa trẻ ngoan theo ý thích của thần tiên, nhưng ở cô nhi viện đó, lương thiện đồng nghĩa với bị bắt nạt, vì vậy nàng đã phải chịu nhiều đau khổ.
Nhưng những "thần tiên" yêu cầu nàng lương thiện lại không đến cứu nàng.
Sau đó nàng đã hiểu ra, cho dù thật sự có thần tiên thì những vị thần tiên đó có phải thật sự hoàn hảo không? Nếu bản thân họ không hoàn hảo, thì sao có thể yêu cầu người khác hoàn hảo được?
Tạ Vãn U không muốn Tiểu Bạch đi theo vết xe đổ của mình, nghiêm túc nói với Tiểu Bạch: "Cho dù Tiểu Bạch không dũng cảm thì cũng không sao, không ai là hoàn hảo cả, nếu thần tiên không đến gặp Tiểu Bạch thì chắc chắn là do vấn đề của thần tiên, có lẽ thần tiên có việc đột xuất, hoặc ngủ quên, hoặc lạc đường nên mới chậm trễ."
Tiểu Bạch nằm trong lòng Tạ Vãn U, chớp mắt ngơ ngác: "Nhưng mà... thần tiên cũng ngủ quên và lạc đường sao?"
Tạ Vãn U nói: "Đúng vậy, nếu không thì sao chúng ta cầu nguyện với thần tiên, thần tiên lại chẳng bao giờ nghe thấy? Hoặc là thần tiên bị điếc, hoặc là ngủ quên rồi."
Tiểu Bạch suy nghĩ một lúc, gật đầu, tỏ vẻ đồng tình: "Nương nói đúng, các vị thần tiên trên trời cũng có khuyết điểm."
Lạc Như Hi ở bên cạnh nhìn mà kinh ngạc, không khỏi cảm thán: "Giá như hồi nhỏ nương ta cũng nói những lời này với ta thì tốt biết mấy, trước đây bà ấy luôn thích dọa ta, nói mấy câu đại loại như 'trẻ con không ngoan sẽ bị quỷ bắt đi vào ban đêm', đến tận bây giờ, ta vẫn không dám để chân ra ngoài chăn khi ngủ, tính cách cũng không được mạnh mẽ lắm."
Tạ Vãn U trầm ngâm nói: "Hình như các trưởng bối đều thích nói những lời như vậy, con cái của họ nghe nhiều rồi thì thói quen, thế là lại trở thành thế hệ trưởng bối tiếp theo thích nói những lời như vậy."
Lạc Như Hi gật đầu thật mạnh: "Muốn phá vỡ vòng luẩn quẩn này, phải bắt đầu từ thế hệ của chúng ta!"
Phi thuyền bay trên mây, thỉnh thoảng lại xuyên qua những đám mây trắng muốt.
Ngoài cửa sổ, những đám mây trôi qua đã thu hút sự chú ý của Tạ Tiểu Bạch. Trẻ con hay quên, Tiểu Bạch đã chẳng nhớ mình đang đứng trên cao bao nhiêu, giờ đây nó chỉ chăm chú nhìn những đám mây trắng trôi ngoài phi thuyền: "Nương ơi, đây là mây trên trời sao? Tiểu Bạch ở rất gần mây kìa!"
Lạc Như Hi liền nói: "Tiểu Bạch muốn chạm vào không? Chúng ta có thể đứng ở mũi thuyền chạm vào đó."