Mắt Tiểu Bạch lập tức sáng lên, nó ngước đầu nhìn Tạ Vãn U đầy mong đợi.
Tạ Vãn U xoa đầu nó, bế nó dậy: "Chúng ta cùng đi xem nào."
Ra khỏi khoang thuyền, một luồng khí lạnh ập tới.
Lông trên người Tiểu Bạch bị gió thổi rối tung, nó không nhịn được mà rúc vào lòng Tạ Vãn U, chỉ thò chân ra, cẩn thận với tới một đám mây trắng trôi qua.
Kết quả là với hụt.
Tiểu Bạch nghiêng đầu khó hiểu, thè lưỡi liếm chân nhưng chẳng cảm nhận được vị gì của mây.
Trước kia khi bị nhốt trong cái viện nhỏ, Tiểu Bạch thường hay làm một việc là ngồi xổm ở cửa quan sát những đám mây trắng muôn hình vạn trạng, đoán xem chúng có vị gì - đó là một trong số ít thú vui của nó trong cuộc sống u ám ấy.
Trong tưởng tượng của Tiểu Bạch, những đám mây trôi trên trời chắc chắn rất mềm mại, ăn vào hẳn là ngọt lịm.
Nhưng sự thật là mây chẳng có vị gì, Tiểu Bạch cũng không chạm được vào nó.
Tiểu Bạch có cảm giác như bị mây lừa.
Nó nằm trong lòng Tạ Vãn U, không tin vào chuyện này, há miệng ngoạm lấy đám mây trôi tới, ngoảnh đầu cắn liên tục mấy cái.
Tất nhiên là nó không cắn được thứ gì, đám mây mù mịt xuyên qua cơ thể nó, chỉ để lại hơi nước hơi lạnh.
Tiểu Bạch buồn bã nằm im trong lòng Tạ Vãn U, phát ra tiếng "gừ" thất vọng từ cổ họng, vừa như đang phàn nàn, vừa như đang làm nũng vô thức.
Tạ Vãn U chọc chọc đuôi nó: "Nương cũng không chạm được vào mây, chẳng ai chạm được vào mây đâu, thật ra nó chính là nước mà chúng ta uống, nước bay lên trời sẽ biến thành những đám mây trắng này."
Nghe nói mây là do nước biến thành, Tiểu Bạch khẽ rung rung đầu tai, bỗng thấy những đám mây trôi trên trời mất đi vẻ bí ẩn vốn có.
Thảo nào mây chẳng có vị gì, nước cũng chẳng có vị gì.
Sau đó, Tạ Tiểu Bạch đơn phương làm hòa với đám mây, lại ló đầu ra khỏi vòng tay Tạ Vãn U, mở to mắt quan sát biển mây mênh mông hùng vĩ bên ngoài phi thuyền, thỉnh thoảng cũng há miệng ngốc nghếch cắn những đám mây trôi tới.
Thật là một bé con ngốc nghếch
Lạc Như Hi và Tạ Vãn U nhìn nhau, cười bất đắc dĩ.
Hai người đứng cạnh nhau trên mũi thuyền, Lạc Như Hi chỉ vào một điểm phía trước, nói: "Đó chính là đỉnh Đăng Tiên, qua đỉnh Đăng Tiên, chúng ta sẽ chính thức bước vào giới tu chân, nhưng lúc đó, trời cũng sắp tối rồi."
Tạ Vãn U nhìn theo ngón tay của Lạc Như Hi, phát hiện ra trong biển mây cuồn cuộn có một đỉnh núi ẩn hiện.
Đó chính là đỉnh Đăng Tiên.
Đỉnh Đăng Tiên nằm ở giao giới giữa giới tu chân và nhân giới, tương đương với một cột mốc tự nhiên, không chỉ ngăn cách linh khí, khiến linh khí hai giới mất cân bằng mà còn ngăn cách tu sĩ và phàm nhân.
Nếu phàm nhân muốn vào giới tu chân, ngoài việc được tu sĩ đưa vào, thì chỉ còn cách trèo qua đỉnh Đăng Tiên.
Còn tu sĩ muốn đến nhân giới, chỉ cần như Lạc Như Hi, dùng pháp khí bay qua đỉnh Đăng Tiên, tu vi cao thâm thậm chí không cần dùng pháp khí bay, có thể trực tiếp bay đi, một ngày đi ngàn dặm.
Còn tại sao tu sĩ không lợi dụng tu vi cao để ra tay với phàm nhân, thì là vì bị ràng buộc bởi quy luật của Thiên Đạo, một khi tu sĩ ra tay với phàm nhân, sẽ mang nghiệp chướng, lúc vượt kiếp sẽ phải chịu thiên lôi mạnh hơn.
Chính vì mối quan hệ nhân quả này mà nhân giới và giới tu chân duy trì được sự bình yên trong thời gian dài.
Tạ Vãn U nhớ lại bối cảnh về đỉnh Đăng Tiên, trong lúc lơ đễnh, ngọn núi thoắt ẩn thoắt hiện kia đã ở ngay trước mắt.
Lạc Như Hi nở nụ cười: “Sắp qua ranh giới rồi, chuẩn bị chưa!”
Tạ Vãn U nhìn bức tường chắn trong suốt ngày càng gần trước mặt, trong lòng cũng hiếm khi xuất hiện một tia căng thẳng.
Dù sao thì nàng cũng là linh hồn của thế giới khác, bức tường chắn này trông thật kỳ diệu, lát nữa không biết có phát hiện ra sự khác thường của nàng, rồi trực tiếp loại nàng ra ngoài không.
Tạ Vãn U không yên tâm, liền hỏi hệ thống trong đầu.
Hệ thống đưa ra câu trả lời phủ định: [Có bổn hệ thống ở đây, sẽ không đâu]
… Ý là nếu không có hệ thống, nàng thực sự sẽ bị bức tường chắn ở bên ngoài sao?
Tạ Vãn U thầm nắm chặt tay.
Sau khi suy nghĩ kỹ, lời của hệ thống thực chất đã tiết lộ khá nhiều thông tin, Tạ Vãn U đoán kết giới này có khả năng nhận biết hồn phách có phải là bản gốc hay không, từ đó ngăn ngừa yêu ma đoạt xá, lợi dụng hình hài để lén lút vào giới tu chân.
Lúc Tạ Vãn U đang trầm ngâm thì mũi thuyền đã chạm vào kết giới, lớp màng chắn trong suốt như mặt nước, lập tức lan ra những gợn sóng màu vàng nhạt.
Mũi thuyền rất dễ dàng lướt qua kết giới, không hề có chút dừng lại nào.
Khi kết giới hiện ra trước mắt, Tạ Vãn U theo bản năng ôm chặt Tiểu Bạch, nhắm mắt lại.
Nàng không gặp phải bất kỳ trở ngại nào, cứ như xuyên qua một lớp không khí.
Ngay sau đó, Tạ Vãn U bị linh khí nồng đậm ập đến bao phủ.
Trong thế giới phàm trần, linh khí mỏng manh, khó có thể hấp thụ được, nhưng giờ đây đột nhiên nàng lại lạc vào thế giới tu chân tràn ngập linh khí, thân thể này giống như cánh đồng khô hạn gặp cơn mưa rào, bắt đầu điên cuồng hấp thụ linh khí xung quanh.
Tạ Vãn U mơ hồ cảm thấy nếu cứ tiếp tục hấp thụ như thế này, kinh mạch vốn đã yếu ớt của cô sẽ bị phá hủy mất, cho nên cưỡng ép cắt đứt hút linh khí.