Xuyên Thành Mẹ Ruột Của Vai Ác Lòng Dạ Hiểm Độc

Chương 76

Chương 76 -
Chương 76 -

Nhưng đã hơi muộn, Tạ Vãn U nhanh chóng cảm thấy một cơn choáng váng ập đến, không khó chịu lắm, chỉ cảm thấy mình nhẹ bẫng, như thể không còn chạm đất.

Lạc Như Hi giống như đã lường trước được tình hình của nàng, bình tĩnh dìu Tạ Vãn U vào khoang thuyền ngồi xuống, rồi đưa cho nàng một tách trà hoa.

Tạ Vãn U dựa vào ghế, uể oải uống một ngụm trà hoa: "T... ta bị sao thế?"

Lạc Như Hi giải thích: "Ngươi đã nhiều năm không quay lại thế giới tu chân, linh mạch luôn trong tình trạng khô cạn không thể hấp thụ linh khí, đột nhiên trở về, linh mạch của ngươi đương nhiên sẽ điên cuồng hấp thụ linh khí, nhưng đan điền của ngươi đã không thích ứng được với nồng độ linh khí như thế này, bổ sung quá mức một lần sẽ xuất hiện triệu chứng 'say linh khí', không sao đâu, điều tức một chút là thích ứng được thôi."

Tạ Vãn U đưa tay ôm đầu, nhắm mắt lại, vô cùng mệt mỏi gật đầu.

Lạc Như Hi nhìn Tạ Vãn U, phát hiện ra Tiểu Bạch đang cuộn tròn trong lòng Tạ Vãn U cũng lật bụng lên, trông có vẻ mơ màng.

Đầu Lạc Như Hi đầy dấu chấm hỏi: "Tiểu Bạch, sao con cũng thế..."

Nói được một nửa, Lạc Như Hi đột nhiên nhớ ra, con non Tiểu Bạch này chính là tồn tại kỳ lạ có thể ăn trực tiếp linh thạch.

Có phải là vừa rồi hít phải không khí mang theo linh khí, nên Tiểu Bạch cũng bổ sung quá mức không?

Tiểu Bạch vất vả lắm mới mở mắt ra, mơ màng cười nói: "Dì ơi, Tiểu Bạch... Tiểu Bạch nhìn thấy rất nhiều ngôi sao..."

Tạ Vãn U cũng cười: "Ta cũng thấy..."

Lạc Như Hi:...

Tiểu sư muội và Tiểu Bạch đều mệt mỏi mơ màng, Lạc Như Hi nhìn thấy trời đã tối, dứt khoát điều khiển phi thuyền hạ xuống, muốn tìm một khách điếm tử tế để nghỉ ngơi một đêm, sáng mai lại lên đường.

Đáng tiếc là vận may của nàng ấy không tốt lắm, nơi hạ cánh là một vùng đồng không mông quạnh, là người từ nhỏ đã sợ ma, Lạc Như Hi làm sao có thể chọn nơi này để tìm trọ qua đêm, nàng ấy vội điều khiển phi thuyền lướt qua nơi này.

Tìm mãi, Lạc Như Hi mới tìm được một khách điếm sáng đèn.

Khách điếm này ở trong một thị trấn nhỏ, tuy không lớn nhưng ít ra xung quanh cũng có người ở, hơn nữa Lạc Như Hi quan sát một chút thì thấy đúng là có người ra vào khách điếm này.

Những người đi lại đều có bóng, không phải ma, an toàn!

Lạc Như Hi liền thu phi thuyền lại, dẫn theo tiểu sư muội say linh khí và Tiểu Bạch vào khách điếm này, chỉ đặt một phòng.

Đùa à, nơi quỷ quái này, Lạc Như Hi nhát gan làm sao có thể để bất kỳ người nào trong số họ đi một mình chứ?

Chưởng quỹ là một nữ nhân mặn mà, đuôi mắt có vài nếp nhăn, lúc nhìn người, bà ta luôn hơi cúi đầu, chỉ để đôi mắt nhìn lên, đôi môi đỏ thẫm như vừa uống máu, tạo nên cảm giác yêu quái khó tả.

Ánh mắt nửa cười nửa không của chưởng quỹ lướt qua Lạc Như Hi và Tạ Vãn U đang nép mình trong lòng nàng ấy, đôi môi đỏ thắm cong lên: "Vị muội muội này say rồi à? Có cần canh giải rượu không?"

Lạc Như Hi nuốt nước bọt, dứt khoát từ chối: "Không cần đâu, cảm ơn."

Bà chủ bị từ chối cũng không có phản ứng gì khác, chỉ dùng ngón tay sơn son đỏ đưa ra một chiếc chìa khóa bằng đồng, cười tủm tỉm trong ánh nến lung linh: "Lên lầu rẽ phải, phòng thứ hai... À đúng rồi, tối mà nghe thấy tiếng động gì thì nhớ đừng mở cửa nhé."

Quá quỷ dị! Thật sự là quá quỷ dị!!

Bà chủ, bà bình thường tí được không! Ta thật sự biết sợ!

Lạc Như Hi cố kìm nén ý định muốn bỏ chạy, phát điên gào thét trong lòng, run rẩy đón lấy chiếc chìa khóa.

Nếu có lựa chọn khác, Lạc Như Hi tuyệt đối sẽ không ở lại khách điếm này.

Bên ngoài trời đã tối đen, nếu điều khiển phi thuyền vào ban đêm, chẳng may đâm vào chướng ngại vật nào đó thì rất nguy hiểm, hơn nữa các loại tà vật sẽ xuất hiện vào ban đêm, mức độ nguy hiểm bên ngoài cũng không kém gì ở trong khách điếm này.

May sao Lạc Như Hi hiểu rõ tình huống này, vừa vào phòng, nàng ấy đã kiểm tra khắp mọi ngóc ngách, sau đó đóng chặt cửa sổ, lấy đủ loại phù trừ quỷ, phù ngũ lôi, phù phá quỷ... từ trong túi càn khôn ra, dán hết lên cửa sổ.

Hừm hừm, lần này dù cho thực sự có quỷ, nếu chúng có thể vào được, thì Lạc Như Hi là nàng sẽ viết ngược tên mình lại!

Tạ Vãn U mở mắt ra thấy đầy phòng bùa vàng, trong nháy mắt tỉnh táo hơn hẳn, ngồi bật dậy từ trên giường: "Sư tỷ, ngươi đang làm gì vậy?"

Lạc Như Hi từ tốn ấn nàng nằm xuống: "Đây là thao tác bảo vệ mạng sống trong giới tu chân, hy vọng ngươi sẽ không bao giờ hiểu câu này."

Tạ Vãn U: "..."

Lúc này Vãn U đã nhận thức rõ ràng mức độ nhát gan của Lạc Như Hi, nàng lặng lẽ nhìn những lá phù vàng đầy phòng, rất khó để không lộ ra ánh mắt ghen tị của kẻ nghèo rớt mồng tơi: "Chắc là không ít tiền đi?"

Lạc Như Hi khoát tay: "Chút tiền lẻ thôi, luyện vài lò đan dược Tấn Nguyên tam phẩm là kiếm được rồi, chẳng đáng bao nhiêu."

Chỉ với câu nói này thôi, Tạ Vãn U đã tưởng tượng ra cảnh tương lai nàng vung tay một cái, để Tiểu Bạch há miệng ăn linh thạch.

Ánh mắt khát khao của nàng còn chưa kịp tan biến thì Lạc Như Hi đã nói một câu phá vỡ ảo tưởng của nàng: "Nói đến đây, tiểu sư muội, ngươi phải tranh thủ thời gian tìm dị hỏa, nhất định phải tìm được trước khi Đại hội Thí luyện diễn ra."

Bình Luận (0)
Comment