Đầu lâu quỷ phát ra tiếng thét thảm thiết, Lạc Như Hi vội vã dán một tấm hỏa phù lên, thiêu sạch sẽ thứ quỷ quái suýt dọa chết mình.
"Phù — cuối cùng cũng xong." Lạc Như Hi ngồi phịch xuống giường, lau mồ hôi lạnh, thật sự không hiểu nổi: "Nhưng rốt cuộc nó vào đây bằng cách nào?"
Tạ Vãn U nhìn lướt qua căn phòng, dừng lại ở nơi duy nhất có thể ẩn náu - gầm giường.
Lạc Như Hy thuận theo ánh mắt của nàng ấy nhìn đến, lập tức nhảy dựng lên, khuôn mặt nhỏ tái mét: "Không, không thể nào..."
Tạ Vãn U đốt một nắm que diêm rồi ném xuống gầm giường, ánh lửa thoáng qua chiếu sáng tấm ván gỗ bị đẩy ra và một cái lỗ đen sì dưới gầm giường.
Rõ ràng, con quỷ đầu bay kia là từ cái lỗ đó chui lên.
Lạc Như Hi đập ngực dậm chân, hối hận không thôi: "Quá sơ suất! Lần sau ta phải dán phù chú cả xuống đất nữa!"
Tạ Vãn U khẽ ho một tiếng: "Không sao, bây giờ dán cũng chưa muộn."
Tạ Vãn U lắp lại tấm ván gỗ, sau đó dán lên đó mười mấy lá phù do Lạc Như Hi nhiệt tình tài trợ.
Sau chuyện này, cả hai đều mất ngủ.
Chỉ có Tiểu Bạch được kết giới cách âm che chắn, ngủ ngon lành không biết gì.
Lạc Như Hi uống một ngụm nước để trấn an tinh thần, cuối cùng cũng có thể suy nghĩ bình thường: "Ta đã sớm thấy bà chủ kia không phải người tốt lành gì rồi, quỷ đầu bay không thể nào tự đẩy ván gỗ ra được, chắc chắn là do bà chủ làm, bà ta lợi dụng quỷ đầu bay giết chết chúng ta, muốn làm gì chứ? Bán bánh bao nhân thịt người à?"
Tạ Vãn U nhìn chằm chằm vào bóng đen ở cửa, nắm chặt chuôi kiếm: "Không biết, nhưng quỷ đầu bay đã chết, có lẽ bà chủ sẽ phải tự ra tay —- bà ta chỉ có mỗi một con quỷ đầu bay làm tay sai thôi sao? Phải nói là có chút mất mặt rồi đó. "
"Tiểu sư muội à, bây giờ là lúc nói chuyện này sao?" Lạc Như Hi liếc nhìn bóng đen chập chờn ở cửa, đau khổ nhắm mắt: "Giới tu chân này còn có thể tốt đẹp hơn không, nhân gian mới thật sự tốt đẹp, ta muốn trở về nhân gian."
Tạ Vãn U không đúng lúc cười phá lên vì câu nói của Lạc Như Hi, định nói gì đó thì thấy phù dán trên cửa bốc cháy, sau đó bên ngoài cửa vang lên tiếng hét của một nữ nhân.
Không uổng công Lạc Như Hi dán nhiều bùa như vậy, quả thực có hiệu quả!
Bóng đen kia vặn vẹo một lúc, cuối cùng không cam lòng rút lui, biến mất sau cánh cửa.
Lạc Như Hi tưởng mọi chuyện đã kết thúc, vừa mới thả lỏng một chút thì đột nhiên nghe thấy tiếng động ầm ầm dưới gầm giường.
Thứ kia đột phá từ cửa không thành, quả nhiên chọn cách chui lên từ cái lỗ dưới gầm giường.
Đáng tiếc là tấm ván gỗ che lỗ đó cũng bị Lạc Như Hi điên cuồng dán mười mấy lá phù, tiếng đập phá dưới gầm giường kéo dài vài giây, cuối cùng hoàn toàn im bặt.
Lúc này Lạc Như Hi mới thả lỏng được các dây thần kinh căng thẳng của mình, yếu ớt nói: "Ta đã nói rồi mà, trong tình huống bình thường, cách bảo vệ mạng này của ta sẽ không sai, đầu người bay hôm nay chỉ là ngoài ý muốn mà thôi."
Tạ Vãn U nhìn căn phòng được bao quanh bởi phù chú, rất đồng ý.
Với cách dán phù kiểu đại gia thế này, quả thực không có con quỷ nào có thể phá được phòng thủ của Lạc Như Hi.
Nhìn trời sắp sáng, Tạ Vãn U và Lạc Như Hi dựa vào đầu giường nhắm mắt một lát, định đợi trời sáng hẳn rồi mới rời đi.
Nhưng kế hoạch không đuổi kịp sự thay đổi, lúc trời vừa tờ mờ sáng, Tạ Vãn U đã ngửi thấy mùi khét.
Nàng nhanh chóng mở mắt ra, phát hiện ngoài cửa đã có khói đen tràn vào.
Cháy rồi!
Lạc Như Hi cũng tỉnh lại, thấy tình hình này, không khỏi chửi một tiếng: "Cái khách điếm tồi tàn này xảy ra chuyện gì vậy, quỷ giết không chết chúng ta, lại muốn thiêu chết chúng ta, hại người một ngàn hại mình tám trăm sao?"
Tạ Vãn U bế Tiểu Bạch trên giường lên, thấy Lạc Như Hi vội vã muốn mở cửa sổ, liền vội vàng ngăn cản: "Sư tỷ, ngươi giúp ta bế Tiểu Bạch đi, ta sợ bà chủ kia phục kích ở cửa sổ, vẫn nên chuẩn bị trước thì tốt hơn."
Lạc Như Hi bừng tỉnh, vội vàng tiếp nhận Tiểu Bạch, tiện tay nhét cho Tạ Vãn U một đống phù chú để phòng thân.
Nàng ấy căng thẳng nhìn Tạ Vãn U cầm kiếm đi về phía cửa sổ, tay kia đột nhiên mở cửa sổ, một khuôn mặt quỷ dữ tợn trong tích tắc liền gào thét lao về phía Tạ Vãn U.
May mà Tạ Vãn U đã chuẩn bị sẵn sàng, vung kiếm ra, đánh bay bà chủ đã biến thành quỷ.
Tạ Vãn U chống cửa sổ muốn nhảy xuống, nóng lòng muốn thử: "Sư tỷ, cấp bậc của bà chủ cũng không cao lắm, ngươi đợi ta một lát, ta đi lấy bà ta luyện tập một chút."
Nàng nói xong, bóng người cũng biến mất khỏi cửa sổ.
Lạc Như Hi vội vàng ôm Tiểu Bạch chạy đến cửa sổ nhìn xuống, lúc này vốn dĩ bà chủ bị đánh bay ra ngoài lúc giống như thằn lằn bám bốn chân vào thân cây hòe ngoài cửa sổ bò đi, còn Tạ Vãn U bay ra ngoài, năm luồng kiếm khí trắng xóa đều xông về phía bà chủ.
Bà chủ thấy tình hình không ổn, vội vàng trèo lên, nhưng bà ta tránh được phần lớn kiếm khí, vẫn không thể tránh được kiếm khí cuối cùng, bị đánh bay xuống đất.
Tạ Vãn U dùng mũi chân điểm nhẹ thân cây, quay người đuổi theo hướng bà chủ rơi xuống.