Lạc Như Hi nhìn toểu sư muội đuổi theo nữ quỷ, không khỏi chìm vào suy tư.
Sau thời gian dài ở Bích Tiêu Đan Tông, dưới sự bảo vệ của sư tôn và trưởng lão, nàng ấy chưa từng gặp phải nguy hiểm gì lớn, suy nghĩ cũng đơn giản, khách điếm quỷ quái xảy ra hỏa hoạn, nàng ấy chỉ nghĩ đến việc nhanh chóng thoát khỏi phòng, nhưng không ngờ quỷ đã đoán trước được hành động của họ, đợi sẵn ngoài cửa sổ.
Trước đây, Lạc Như Hi luôn cho là cứ ở chỗ an toàn cũng chẳng có vấn đề gì, nhưng sau khi ra ngoài trải nghiệm, Lạc Như Hi mới phát hiện, lúc đi ra bên ngoài, mọi chuyện không hề đơn giản.
Sát khí và nguy hiểm ẩn giấu, lòng người khó lường, nàng ấy lại không thể phân biệt được, cũng không có khả năng tự bảo vệ mình.
Mà nàng ấy cũng không thể cả đời trốn trong sự bảo vệ của Bích Tiêu Đan Tông, ngoài chính nàng ấy ra, hình như cũng không có ai bảo vệ nàng ấy mãi mãi.
Ngay lúc này, Lạc Như Hi thầm quyết định, sau này nhất định phải tu luyện thật tốt, cẩn thận hơn!
Bên kia, Tạ Vãn U đã khống chế được nữ quỷ, thấy hỏa hoạn lan vào phòng, Lạc Như Hi liền ôm Tiểu Bạch nhảy ra khỏi cửa sổ, đứng từ xa chờ Tạ Vãn U kết thúc trận chiến.
Trong lúc đó, Tạ Tiểu Bạch mơ màng tỉnh dậy.
Nó vươn người ngáp một cái, rồi dùng chân trước dụi dụi mắt, lúc này mới phát hiện mình không còn trên giường nữa, mà đang ở trong lòng dì.
"???" Đầu Tiểu Bạch đầy dấu chấm hỏi, không hiểu chuyện gì đang xảy ra: "Dì ơi, nương đâu rồi?"
Lạc Như Hi ngăn cái đầu nhỏ đang lắc qua lắc lại của Tiểu Bạch lại: "Nương con đang đánh nhau với nữ quỷ, sắp đánh thắng rồi."
Nghe nói có nữ quỷ, đôi mắt xanh xám của Tiểu Bạch lập tức mở to, theo bản năng muốn quay đầu lại nhìn, nhưng Lạc Như Hi đã ngăn lại: "Nữ quỷ trông hơi xấu xí, dì sợ Tiểu Bạch nhìn thấy sẽ sợ."
Tạ Tiểu Bạch vừa sợ vừa tò mò: "Dì cho Tiểu Bạch xem một chút, được không?"
Lạc Như Hi che mắt Tạ Tiểu Bạch: "Chỉ được xem một chút thôi nhé."
Tạ Tiểu Bạch nheo mắt nhìn ra ngoài từ khe hở giữa các ngón tay của Lạc Như Hi, thấy nương mình đang dùng một tay kết ấn, thanh kiếm trong tay lập tức bay lên, hóa thành vô số bóng trắng hư ảo.
Dưới những bóng kiếm hư ảo này, nữ quỷ trên mặt đất trông thật yếu ớt, bất lực và đáng thương.
Tạ Tiểu Bạch lén nhìn nữ quỷ một cái, không biết có phải do nương quá lợi hại không, Tạ Tiểu Bạch thấy nữ quỷ trông cũng không đáng sợ như nó tưởng tượng.
Đều là hai mắt, một miệng, một mũi mà thôi...
Những bóng kiếm hư ảo kia đột nhiên rơi xuống.
Trận chiến kết thúc như vậy.
Tạ Vãn U nhìn nữ quỷ từ từ hóa thành tro bụi, thu kiếm vào vỏ.
Lạc Như Hi mới tiến lên, ngàn vạn lời nói biến thành hai chữ: "Giỏi quá!"
Tạ Tiểu Bạch cũng vui vẻ vẫy đuôi: "Nương đánh bại nữ quỷ rồi, nương thật giỏi!"
Tạ Vãn U cười tươi ôm lấy nó: "Tiểu Bạch có nhìn thấy nữ quỷ không? Có sợ không?"
Đôi mắt của Tạ Tiểu Bạch sáng rực: "Không sợ! Sau này Tiểu Bạch cũng muốn học kiếm, trở thành người giỏi như nương!"
Tạ Vãn U chọc vào mũi nó, phủ nhận: "Sau này Tiểu Bạch chắc chắn còn giỏi hơn nương."
Khách điếm chìm trong biển lửa, khói đặc dẫn dụ dân cư trong trấn đến.
Người dân nhìn thấy ánh lửa bên này, vẻ mặt không giấu được vẻ kiêng kỵ.
Tạ Vãn U và Lạc Như Hi nhìn nhau, tiến lại hỏi thăm một chút về chuyện của khách điếm này.
Người dân bị hỏi thăm thở dài: "Mã phu nhân kia cũng là người số khổ, vốn mở khách điếm cùng chồng, cuộc sống nhỏ ấm êm hạnh phúc, không ngờ đột nhiên một ngày, đầu chồng bà ấy bị chặt, nhưng xác thì không biết bị ai giấu đi đâu, Mã phu nhân cũng vì vậy mà treo cổ tự vẫn... Sau đó, khách điếm đó bắt đầu có quỷ ám, nhiều năm nay không còn ai đến đó nữa..."
Lạc Như Hi mặt tái mét: "Khoan đã, đại bá, ngươi nói là nhiều năm nay không có ai đến đó à?"
Vậy thì tối qua nàng ấy nhìn thấy thứ gì?
Chính là vì thấy khách điếm này có người sống ra vào nên nàng ấy mới vào.
Đại bá gật đầu chắc nịch: "Bên này đã sớm bỏ hoang rồi, mọi người nghe qua lời đồn ở đây, sao còn dám vào ở nữa chứ?"
Lạc Như Hi: "..."
Tạ Vãn U hỏi: "Đại bá, ngươi biết tên đầy đủ của Mã phu nhân không?"
Đại bá này nhíu mày suy nghĩ hồi lâu, mới hạ giọng nói: "Hình như là gọi là Mỹ... Mỹ gì ấy?"
Tạ Vãn U: "Mỹ Anh?"
"Đúng, chính là cái tên này..." Đại bá kiêng dè nhìn quanh, giống như sợ cái tên này sẽ dẫn dụ thứ gì đó, vội vàng rời đi.
Tạ Vãn U như có điều suy nghĩ.
Quỷ đầu bay đó chắc là đầu của chồng Mã Mỹ Anh, nhưng quỷ đầu bay lại nói Mỹ Anh đã giấu mất xác của mình.
Điều này chứng tỏ... năm đó, đầu của người chồng, thật ra là do Mã phu nhân chém xuống.
Lạc Như Hi cũng suy nghĩ ra được một ít chuyện: "Ta nhớ quỷ đầu bay đó đã nói 'ta sẽ không tìm nàng ta nữa', vậy nên là người chồng đã nuôi nhân tình bên ngoài, Mã phu nhân nhẫn nhịn không nổi nên đã giết ông ta? Sau đó bà ta cũng tự treo cổ tự vẫn?"
Tạ Vãn U gật đầu, phân tích: "Nếu suy đoán như vậy thì sau khi Mã phu nhân biến thành quỷ, hẳn là cần phải ăn thịt người để tăng cường sức mạnh, nên bà ta đã lợi dụng cái đầu của chồng mình, mượn đầu giết người, còn những 'người' mà ngươi nhìn thấy vẫn còn có bóng là vì có lẽ bọn họ không phải là quỷ, mà là... thi thể, dùng để dụ dỗ con mồi mới."