Lạc Như Hi: "...Đừng nói nữa, ta sắp ăn không vô bữa sáng rồi."
Dù có suy đoán thêm nữa thì cũng chẳng còn ý nghĩa gì, nữ quỷ đã tan thành mây khói, đầu người bay cũng đã bị thiêu rụi sạch sẽ, tất cả mọi chuyện trong quá khứ đều đã bị chôn vùi trong đám cháy lớn này.
Sáng hôm đó, họ rời khỏi thị trấn, lại lên phi thuyền.
Lạc Như Hi chỉ lên trời thề: "Khách điếm tối hôm qua là một ngoài ý muốn, tối nay sư tỷ nhất định sẽ đưa tiểu sư muội vào ở một khách điếm lớn sang trọng, để ngươi ngủ một giấc ngon lành!"
Tạ Vãn U chống cằm cười nhìn nàng ấy, tò mò hỏi: "Sư tỷ, trước đây khi một mình đến nhân giới đón ta, tối nào ngươi cũng dán đầy phù chú trong phòng à?"
Lạc Như Hi gật đầu, có chút ngượng ngùng nói: "Đúng vậy, sư tôn trước đây nói thế đạo bên ngoài vô cùng hiểm ác, bảo ta phải chăm chỉ luyện công, ta còn không tin, kết quả là đêm đầu tiên đã có thứ gì đó gõ cửa phòng ta, ta sợ muốn chết, dán đầy phù chú khắp phòng, cả đêm không ngủ được... Sau này ta nhất định sẽ luyện công cho tử tế, không thì ngay cả đầu người bay cũng có thể cắn đứt đầu ta."
Tạ Vãn U nghĩ thầm, xem ra sư tôn của sư tỷ cũng có đôi chút bản lĩnh.
Rõ ràng biết Lạc Như Hi rất ít khi ra ngoài, kinh nghiệm đi ra ngoài không đủ, vậy mà lại giao nhiệm vụ đón nàng về cho Lạc Như Hi, Tạ Vãn U đoán, sư tôn của Lạc Như Hi hẳn là cũng cố ý để Lạc Như Hi nhân cơ hội này trải nghiệm cuộc sống, cảm ngộ nhân sinh.
Lạc Như Hi bị hiện thực bên ngoài hành hạ một phen, quả thật đã cảm ngộ được nhân sinh, nhất thời lòng nóng như lửa đốt muốn về tông môn, tốc độ bay cũng nhanh hơn không ít.
Với tốc độ này, sáng ngày mốt bọn họ có thể đến được Bích Tiêu Đan Tông.
Tối hôm đó, quả nhiên như lời Lạc Như Hi đã nói, đưa Tạ Vãn U và Tiểu Bạch vào ở một khách điếm lớn sang trọng.
Tiểu Bạch nhảy nhót trên giường, thích thú kể cho Tạ Vãn U về phát hiện của mình: "Nương ơi, mềm quá!"
“Đó là điều đương nhiên.” Lạc Như Hi cũng ngồi trên giường rồi bật người dậy: “Có tiền thì có thể làm được mọi chuyện.”
Nàng ấy vỗ mạnh xuống giường, Tiểu Bạch vì lực bật của chiếc giường mà bay cả người lên.
Nó kêu lên một tiếng, cảm thấy thích thú, dùng đầu húc vào tay Lạc Như Hi, ám chỉ muốn chơi thêm lần nữa.
Lạc Như Hi thực hiện ước nguyện của nó, cùng nó chơi đùa hứng khởi.
Lần này đến lần khác, Tiểu Bạch bay lên không trung không quên mời nương cũng tham gia trò chơi cất cánh bay này.
Tạ Vãn U: "..." Nương bay không nổi, bé con ngốc à!
Trong khi Lạc Như Hi đang chơi cùng Tiểu Bạch, Tạ Vãn U ngồi sang một bên, lấy ra sợi dây chuyền đã giành lại từ Tạ Nghiên Ngữ. Tạ Vãn U không cảm nhận được điều gì đặc biệt từ sợi dây chuyền này, nếu phải nói, thì đeo nó lên, tốc độ hấp thụ linh khí sẽ nhanh hơn một chút.
Nhưng hệ thống nói nó có lợi cho việc tu luyện của bé con, chẳng lẽ nó còn chức năng ẩn nào chưa được mở ra?
Tạ Vãn U lật đi lật lại nhìn sợi dây chuyền, nhìn mãi mà chẳng thấy điểm gì đặc biệt, dù sao sợi dây chuyền này cũng là đồ của Ma tôn, giới tu chân hỗn tạp, Tạ Vãn U sợ người có lòng phát hiện ra điều gì sẽ gây ra rắc rối không cần thiết, nên tạm thời không đeo cho Tiểu Bạch, định đợi về Bích Tiêu Đan Tông ổn định rồi lại nghiên cứu kỹ sợi dây chuyền này.
Lúc này, Lạc Như Hi nhận được liên lạc từ tông môn, tạm thời dừng trò chơi cất cánh: "Sư tôn, chúng con đều khỏe, hôm qua ở khách điếm gặp hai con quỷ, tiểu sư muội đã giải quyết hết rồi."
"Đến đâu rồi? Để con xem đã... Con và tiểu sư muội sắp đến núi Thiên Ngân rồi."
"Tiểu sư muội? Nàng đang ở cạnh con."
Tạ Vãn U đột nhiên bị nhắc đến, cả người tê dại.
Ngay sau đó, Lạc Như Hi quay sang nói nhỏ với Tạ Vãn U: "Tiểu sư muội, sư tôn muốn nói chuyện với ngươi, được không?"
Sắp bái nhập vào đan tông của người ta rồi, không chào hỏi một tiếng quả thực có hơi bất lịch sự, Tạ Vãn U có chút lúng túng: "Vậy... vậy thì ta nên gọi sư tôn của sư tỷ là gì?"
Lạc Như Hi cười trêu chọc nàng: "Sư tôn của ta chính là tông chủ của Bích Tiêu Đan Tông, ngươi cứ gọi tông chủ là được."
Tạ Vãn U: "!!!"
Đây là chuyện mà Tạ Vãn U hoàn toàn không ngờ tới.
Tông chủ của Bích Tiêu Đan Tông, luc Tạ Vãn U nghe Lâm chưởng quỹ giới thiệu về Bích Tiêu Đan Tông đã từng nhắc đến, là một trong ba vị Luyện đan sư Thiên cấp.
Một trong những bậc thầy luyện đan hàng đầu của giới tu chân lại xin được liên lạc với nàng, Tạ Vãn U có cảm giác mơ hồ không chân thực.
Tạ Vãn U không biết mình đã nhận phù truyền tin từ khi nào, sau một hồi xây dựng tư tưởng, mới có chút thận trọng nói: "Ta là Tạ Vãn U... Chào buổi tối tông chủ."
Tiếng cười sảng khoái và mạnh mẽ của tông chủ truyền đến, rất hòa nhã: "Ngươi là Vãn U à, cuối cùng cũng nghe được giọng ngươi rồi, ta nghe Lâm Liễu Nguyên nhắc đến ngươi nhiều lần lắm, ngươi là một hậu bối rất xuất sắc."
Được đại lão cao cấp khen ngợi, Tạ Vãn U còn khá ngượng ngùng: "Tông chủ quá khen rồi."
Tông chủ cười lớn: "Mọi người đều nói ta thiên phú tuyệt vời, nhưng ngay cả ta cũng không thể giống như ngươi, lần đầu tiên đã luyện ra được đan dược. Vãn U, đừng tự ti, ngươi sẽ tiến xa hơn ta."